Minh Hôn - 1224
Cập nhật lúc: 2024-08-04 20:36:04
Lượt xem: 16
Mà Thất Tinh Giáo này ở vùng Sơn Đông, cũng coi như là một môn phái lớn có tiếng tăm.
Còn về phái Không Động, càng không cần phải nói.
Từ xưa đến nay, trong các giáo phái của Đạo môn, đây cũng được coi là tông môn có danh tiếng sánh ngang được với Võ Đang.
Trong thế giới Đạo môn, họ đều là con cháu của những danh môn chính phái.
Không phải là người mà tôi và lão Phong có thể so sánh được.
Sau một thời gian ngắn làm quen, Chu Điềm cất tiếng hỏi: “Tôi nghe Tuyết Nhi và Tinh Tinh nói hai người rất lợi hại, đạo hạnh cũng trên các cô ấy!”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Chu Điềm, tôi xua tay cười cười: “Là các cô ấy quá khen thôi!”
“Hả? Nếu không, tối nay hai người cũng tham gia đấu võ đi.
Vị sư huynh kia của tôi luôn bắt nạt tôi, tôi lại không đánh thắng anh ta được.
“Hai người giúp tôi xả giận một phen.” Chu Điềm cười ngọt ngào, nói.
Tôi và lão Phong nào dám chấp nhận lời đề nghị này, mẹ khiếp, nếu chẳng may lại đắc tội với một vị đệ tử nào khác của phái Không Động, về sau hai người chúng tôi còn tồn tại thế nào được trong cái nghề này.
Cả hai chúng tôi đều cười trừ, nói không muốn tham gia thi đấu, buổi tối chỉ đi xem mà thôi.
Cứ như vậy, chúng tôi ngồi bên nhau trò chuyện thêm đôi ba câu.
Chẳng mấy chốc cơm tối đã chuẩn bị xong.
Trong bữa tối, tôi thấy có nhiều người hơn so với lúc ăn cơm trưa.
Hẳn là chiều nay lại có thêm mấy vị đệ tử của các giáo phái khác tới chúc thọ.
Bởi vậy mà chỗ ngồi có hơi chặt chội, Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh cũng đành phải trở về quảng trường phía trên ngồi ăn cơm.
Lúc dùng bữa, bàn nào cũng tỏ ra rất hào hứng.
Có rất ít người trẻ tuổi uống rượu, phần lớn đều bàn tán về buổi đấu võ được tổ chức vào tối hôm nay.
Bên cạnh chỗ chúng tôi ngồi, đã có vài người khoa tay múa chân rồi.
Có người nói muốn lên đài giáo dục lại những vị đệ tử của các danh môn chính phái một chút.
Còn nói lần này, chỉ có những đệ tử hàng thứ hai tới mà thôi, có rất ít người thực sự mạnh mẽ.
Chỉ cần lên đài giành được một hai trận thắng, danh tiếng sẽ lập tức bay xa.
Về sau, danh tiếng của người đó sẽ được toàn bộ Đạo môn và giang hồ biết đến.
Tôi quét mắt nhìn chung quanh một lượt, phát hiện ra có không ít người đang nghĩ như vậy.
Ngay cả ba trong số bốn vị đồ đệ của Tam Tiền tán nhân cũng muốn đi lên thử một lần.
Cho dù có thua đi chăng nữa, thì có thể dành được phần thưởng cũng tốt.
Chỉ có tôi và lão Phong lại chẳng có hứng thú với chuyện này.
Chỉ bày ra thái độ quan sát và thưởng thức võ nghệ mà thôi.
Hai người chúng tôi muốn nhìn thử, những vị đệ tử trẻ tuổi của các môn phái lớn đương thời, rốt cuộc có đạo hạnh thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1224.html.]
Nếu so sánh với hai người chúng tôi thì chênh lệch bao nhiêu.
Cho nên, bữa cơm tối này kết thúc rất nhanh.
Không bao lâu, bữa tiệc đã giải tán.
Mấy vị đệ tử trong phái Thương Quan cũng rất nhanh tay lẹ mắt, chẳng mấy chốc quảng trưởng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Thời gian tổ chức buổi đấu võ được định vào mười giờ tối, đúng là có hơi muộn một chút.
Nhưng việc chúng tôi thường làm bây giờ, chẳng phải là thức xuyên đêm hay sao?
Cho nên, lúc này người nào người nấy đều như đã được uống thuốc kích thích.
Mọi người tụ tập quanh quảng trường, nhưng đa số vẫn là những người đi từ quảng trường bên trên xuống.
Và những tiền bối nổi tiếng đó đều được bố trí ngồi trước điện chính.
Nơi đó đã được sắp vài võ đài để phục vụ cho cuộc thi tối nay.
Thậm chí đèn pha còn được dựng lên, chiếu sáng toàn bộ quảng trường, trông rất rực rỡ.
Tôi, lão Phong cùng Tam Tiền tán nhân, còn có Dương Tuyết và những người khác chỉ ngồi trò chuyện.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đảo mắt một cái đã tới mười giờ tối.
Khung cảnh trở nên rất sống động, lúc này, một ông cụ tóc trắng xoá đột nhiên bước ra từ chính điện.
Chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy ông cụ này, nhưng nhìn thấy Tinh Nguyệt chân nhân và các vị tiền bối khác đều đi sau ông cụ, rất nhiều người đã đoán được ra thân phận của ông ấy.
Ông cụ này, rất có khả năng chính là quan chủ của phái Thương Quan, Thiên Bảo đạo trưởng.
Trong toàn bộ Đạo môn, ông ấy gần như là người có bối phận cao nhất.
Ông ấy mới vừa xuất hiện, phía dưới đã reo hò.
“Rống…”
“Đó là Thiên Bảo đạo trưởng!”
“Là Thiên Bảo tiền bối sao?”
“Nghe nói Thiên Bảo tiền bối có đạo pháp cao cường, thực lực không thua kém gì các vị chưởng môn của các môn phái lớn!”
“Thiên Bảo chân nhân bế quan nay đã ra ngoài, tu vi nhất định có đột phá!”
“…”
Hiện trường rất ồn ào, sau khi Thiên Bảo đạo trưởng đi vào chính điện, ông ấy đã liếc nhìn khoảng hai trăm người có mặt ở đây.
Sau đó nâng nâng tay, ý bảo mọi người trật tự.
Mọi người đều rất nghe lời vị đạo trưởng này, chẳng mấy chốc đã im lặng.
Ngay sau đó, liền nghe Thiên Bảo đạo trưởng kia cất giọng nói khàn khàn lên: “Chư vị đồng đạo, bần đạo là Thiên Bảo. Hoan nghênh mọi người tới tham dự đại thọ của Tinh Nguyệt - vị đồ đệ thứ ba của tôi.
Hiện giờ Đạo môn đang trên đà phát triển, những vị nhân tài kiệt xuất cũng đang liên tiếp xuất hiện.
Nhân dịp hôm nay là một ngày tốt, mấy ông già chúng tôi cũng tới góp vui với những người trẻ tuổi trên võ đài đây.”