Minh Hôn - 1220
Cập nhật lúc: 2024-08-03 21:17:00
Lượt xem: 30
Mà tâm nguyện của vị đạo trưởng này, chính là được trở thành đệ tử nội môn của Bách Hoa Cung.
Sau này, cũng trở thành tâm nguyện cuối cùng của hai thầy trò họ, nhưng Độc đạo trưởng đã phiêu bạt giang hồ cả một đời, cũng không thể tìm ra được vị trí của Bách Hoa Cung, chứ đừng nói tới chuyện bái nhập sư môn, trở thành đệ tử chân chính.
Tôi cũng chỉ biết, Bách Hoa Cung này thần bí dị thường.
Trên giang hồ cũng chỉ biết Bách Hoa Cung nằm trong núi Bách Hoa.
Nhưng dường như không ai biết núi Bách Hoa đó là ở đâu.
Đệ tử của môn phái này, cũng giống hệt như rồng thần, chỉ thấy đầu không thấy đuôi.
Con ngươi của lão Phong bỗng nhiên giãn ra, vội vàng hỏi lại: “Tam Tiền đạo trưởng, ngài biết Bách Hoa Cung sao?”
Tam Tiền đạo trưởng thấy lão Phong kinh ngạc, mỉm cười thản nhiên, không nói gì nữa.
Nhưng người đệ tử mười bảy - mười tám tuổi của Tam Tiền đạo trưởng lại chen vào: “Sư phụ của tôi không chỉ biết đến Bách Hoa Cung, thậm chí còn đi qua nơi đó rồi!”
Nghe đến đó, lòng hiếu kỳ của tôi và lão Phong đều nổi lên.
Lão Phong nhất thời càng hưng phấn: “Tam Tiền đạo trưởng, đây đều là thật sao?”
Tam Tiền tán nhân thản nhiên mỉm cười: “Đương nhiên là thật! Hai mươi lăm năm trước, bần đạo đã đi qua núi Bách Hoa một lần, cũng gặp được vị Cung chủ tinh thông đạo pháp của Bách Hoa Cung – Xích Viêm Tuyết…”
*********
Nghe Tam Tiền tán nhân nói như vậy, tôi và lão Phong đều kinh ngạc nhìn đối phương.
Sau khi lão Phong hít ngược một ngụm khí lạnh, vội vàng hỏi tiếp: “Vậy ngài có biết Bách Hoa Cung nằm ở chỗ nào không?”
“Cái này à! Tôi cũng không biết!” Tam Tiền tán nhân bất đắc dĩ cười khổ.
Tôi và lão Phong đều cảm thấy khó hiểu, không phải ông đã từng đi qua nơi đó rồi sao?
Ông còn uống rượu ở đó, sao có thể không biết Bạch Hoa Cung ở đâu?
Nhưng không đợi chúng tôi kịp hỏi lại, Tam Tiền tán nhân lại nói: “Nói ra có thể các cậu sẽ không tin, nhưng núi Bách Hoa nằm ở một nơi hư vô mờ mịt. Nơi đó có sương mù che trời, nhưng muôn hoa trên núi lại nở rộ suốt bốn mùa. Hai mươi lăm năm trước, nếu không phải vì quỷ triều… À không, nếu không phải do ngẫu nhiên, tôi cũng không thể tới được chỗ đó, không sai, chính là như vậy…”
Nghe đến đây, tôi hơi nhíu mày lại.
Bởi vì tôi nghe thấy mấy chữ “quỷ triều” từ trong miệng của Tam Tiền tán nhân.
Lần cuối cùng tôi nghe được mấy chữ này là từ miệng của Bảo Khánh Vương.
Ông ta nói bản thân đã chứng kiến sự quật khởi và suy vong của quỷ triều, đồng thời còn triệu hoán ra hai quỷ chiến sĩ bất tử đánh với chúng tôi.
Đến cuối cùng, không biết vì sao thứ đó lại hoá thành làn khói nhẹ rồi biến mất, nếu không, có khả năng tôi và lão Phong đã phải c.h.ế.t dưới tay hai quỷ chiến sĩ kia rồi.
Mà chúng tôi cũng đã từng truy hỏi Bảo Khánh Vương, nhưng Bảo Khánh Vương lại chỉ cười ranh mãnh.
Ông ta nói đó là điều cấm kỵ của Đạo môn, không thể nói cho chúng tôi biết được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1220.html.]
Hiển nhiên là tên Bảo Khánh Vương biết được chút gì đó.
Bởi vì thật sự tò mò, tôi bèn truy hỏi: “Tam Tiền đạo trưởng, quỷ triều là cái gì?”
Kết quả Tam Tiền đạo trưởng lại bắt đầu giả ngu: “Cái gì, quỷ gì triều gì, tôi không biết…”
“Không phải ông vừa mới nói ra sao?”
“Bần đạo không sai!”
(Trong tiếng Trung, từ “nói” (说) và từ “sai” (错) có phát âm na ná nhau, một bên là / /Shuō/ một bên là / Cuò/)
“…”
Tôi sửng sốt một chút, rồi không hỏi thêm nữa.
Ông cụ này khẳng định cũng giống như Bảo Khánh Vương, đang kiêng kị điều gì đó, cho nên mới không dám nói tiếp, hơn nữa, trong bụng ông cụ này nhất định còn ẩn giấu không ít bí mật của Đạo môn.
Nhưng điều mà Lão Phong quan tâm hơn chính là núi Bách Hoa ở đâu.
Liền truy hỏi Tam Tiền đạo trưởng, rốt cuộc núi Bách Hoa có sương mù dày đặc bao phủ bên ngoài nằm ở đâu?
Nhưng vừa dứt lời, Tống Sơn Hà ngồi ở đối diện lại kéo dài giọng: “Đừng hỏi nữa, trong Đạo môn này, có người biết được núi Bách Hoa ở đâu sao? Ngoại trừ những vị chưởng môn của các môn phái lớn như chúng tôi, những trưởng lão kỳ cựu và những tiền bối đức cao vọng trọng ra... Không ai biết được vị trí của núi Bách Hoa, cho dù có biết, anh cũng không vào được đâu!”
Lão Phong đột nhiên nghe được lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Chuyện tìm kiếm Bách Hoa Cung này, nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Đó là tâm nguyện cuối cùng của tổ sư gia nhà lão Phong, trước khi tổ sư gia của cậu ấy qua đời, đã giao lại di nguyện này cho Độc đạo trưởng hoàn thành.
Độc đạo trưởng nhận lão Phong làm đệ tử, lại giao phó cho lão Phong, cho nên lão Phong rất để ý đến chuyện này.
Đương nhiên, đây là những gì tôi biết được, còn về phần sự thật có phải như vậy hay không, rất khó nói…
“Đừng nói cái này nữa, đến ăn đi, ăn ăn ăn…” Tam Tiền tán nhân thấy tình thế khó xử, trực tiếp đổi chủ đề.
Lão Phong liếc nhìn Tam Tiền tán nhân ngồi bên cạnh, sau đó không nói gì nữa.
Ăn được một lát, Tinh Nguyệt chân nhân mang theo mấy vị đệ tử Đạo môn sang bên này mời rượu.
Thấy Tinh Nguyệt chân nhân đến, cả bàn chúng tôi nhanh chóng đứng lên.
“Chúc mừng đại thọ của Tinh Nguyệt chân nhân
“Chúc Tinh Nguyệt tiền bối phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
“…”
Mọi người đều lịch sự hô lên một tiếng.