Minh Hôn - 1200
Cập nhật lúc: 2024-08-03 20:20:24
Lượt xem: 12
Rồi cứ cách một lúc, tôi lại rắc gạo nếp lên người nó, dùng cách này để không ngừng tiêu trừ sát khí trong người đối phương.
Sau khi sát khí của đối phương bị hạ thấp xuống một mức độ nhất định, sức mạnh của đối phương cũng sẽ bị suy giảm theo.
Chờ tới lúc ấy, tôi sẽ cùng liên thủ với lão Phong, tiêu diệt đối phương một cách rất dễ dàng.
Như vậy, chúng tôi không chỉ có thể tiêu diệt con cương thi này, còn có thể giữ được an toàn cho chính mình.
Một công đôi việc, vĩnh viễn tiêu trừ hậu hoạ về sau.
Bây giờ nghĩ lại, lúc trước sư phụ tôi chỉ dựa vào sức của một người, mà có thể phong ấn được con cương thi này, hiển nhiên là đã tốn không ít công sức.
Rất khó tưởng tượng, năm đó một mình sư phụ đã làm như thế nào.
Cho dù bây giờ, đạo hạnh của tôi đã cao hơn sư phụ năm ấy.
Nhưng nếu chỉ có một mình tôi đối đầu với tên quái vật này, đừng nói tới phong ấn, ngay cả chiến đấu một mình với nó tôi cũng không thể chống đỡ nổi.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, tay tôi đã nhấc túi gạo nếp đến trước huyệt mộ.
Rồi tôi ném thẳng một nắm gạo nếp xuống dưới, nhìn con cương thi ở bên dưới không ngừng kêu “ngao ngao”.
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Ông cụ Ngưu, từ ngày hôm nay, ông hãy yên phận mà an giấc ngàn thu đi!
Nói xong, tôi nhanh chóng đi ra chỗ khác.
Những hạt gạo nếp kia liên tục rơi lên cơ thể của cương thi.
Gạo nếp tuy nhỏ, nhưng lại được tiếp xúc trực tiếp với cương thi.
Con cương thi kia giống như thể bị kim đâm, không ngừng nhảy b.ắ.n lên, tiếng rít gào trong miệng càng phát ra lớn hơn nữa.
Âm thanh “Ngao ngao ngao” kia không ngừng vang lên trong tầng hầm, truyền tới tận tầng một.
Những người nhà họ Ngưu đang trốn ở tầng một nghe được âm thanh này, sắc mặt đều đã trắng bệch, cả đám không ngừng túa mồ hôi lạnh.
Ông cụ cả nhà họ Ngưu hít một hơi thật sâu, sau đó nói với mấy anh em Ngưu tiên sinh ở bên cạnh: “Mấy anh em các con vào xem đi. Có phải Đinh đạo trưởng và Phong đạo trưởng đang ngăn chặn ông nội các con không. Nếu hai vị đạo trưởng thật sự không ngăn được ông ấy, chúng ta sẽ chạy trốn.”
Ông cụ này vừa dứt lời, Ông Ngưu Tứ lúc trước bị mảnh gỗ từ quan tài đ.â.m thẳng vào m.ô.n.g lập tức tỏ ra bối rối.
Vừa rồi ông ta đã bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp, thiếu chút nữa không còn mạng mà ra ngoài.
Lúc này cho dù ai nói gì, ông ta cũng muốn rời khỏi tầng một, càng không muốn tự mình đi xem người ông nội đã biến thành cương thi của mình.
Ông ta lập tức mở miệng, nói: “Con, con không đi đâu! Mông, m.ô.n.g con đau.”
“Thằng Tư, đến lời của bác cả mày cũng không nghe sao?” Ngưu tiên sinh hỏi vặn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1200.html.]
“Em, em không đi! Em, em không còn sức rồi, đi không nổi…”
Tất cả người nhà họ Ngưu đều nhìn Ông Ngưu Tứ, ai nấy đều trợn trắng cả mắt.
Cuối cùng, Ngưu tiên sinh đành phải nói: “Thằng Tư không đi, vậy chúng ta đi!”
Nghe đến đó, hai người anh em còn lại của Ngưu tiên sinh đều nuốt một ngụm nước miếng, rồi mới dám gật đầu.
Sau đó, họ đẩy cửa ra, đi thẳng vào trong.
Tuy nhiên, sau khi đi vào, mấy người họ lại phát hiện ra tôi và lão Phong đang đứng bên cạnh miệng huyệt mộ, không ngừng ném gạo nếp vào trong, dáng vẻ rất nhàn tản.
Chỉ có ông nội của bọn họ là đang ở dưới huyệt mộ không ngừng kêu gào, điều này làm cho mấy anh em họ Ngưu ngây ra.
Bọn họ mang theo biểu cảm nghi hoặc, chậm rãi đi đến chỗ tôi.
Trên đường đi tới cạnh huyệt mộ, họ nhìn thấy ông nội của mình đang bị một tấm lưới đánh cá cuốn chặt.
Lúc này, ông nội họ đang ngã trên mặt đất, không ngừng dãy dụa, cả ba anh em trông thấy mà choáng váng.
Tôi thấy mấy người nhà họ Ngưu quay lại, cũng chẳng nói gì, tiếp tục ném gạo nếp xuống huyệt mộ.
Bây giờ chúng tôi cứ tiếp tục tiêu hao sát khí bên trong người ông nội Ngưu, chờ đến khi sát khí tiêu đi hết, chúng tôi mới ném bùa chú ra tiêu diệt con cương thi này.
Ngưu tiên sinh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt đầy nghi hoặc, hỏi: “Đinh, Đinh đạo trưởng, đây, đây là?”
“À! Gạo nếp khắc cương thi, dùng nó có thể hút được sát khí trong người ông nội nhà các ông ra.
Bây giờ ông cụ đã bị trói lại, tôi dùng gạo nếp để tiêu trừ dần sát khí bên trong người ông ấy.
Chờ tới khi tiêu hao được một lượng sát khí nhất định, tôi có thể giúp ông nội các ông yên giấc ngàn thu!”
Tôi bình tĩnh lên tiếng, Ông Ngưu Nhị vừa nghe được lời này, sắc mặt bỗng trở nên vui vẻ, hai mắt mở lớn ra.
“Đinh, Đinh đạo trưởng! Lời này của ngài có nghĩa là, từ nay về sau sẽ không phải phong ấn ông nội tôi nữa, mà trực tiếp khiến ông ấy an nghỉ luôn sao?”
Tôi “Ừm” một tiếng, rồi gật đầu.
Người nhà họ Ngưu vừa nhìn thấy tôi gật đầu, đều không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh.
Kỳ thật bọn họ đều không hy vọng tôi và lão Phong có thể giúp ông nội nhà mình được “Yên giấc ngàn thu”, chỉ cần có thể phong ấn ông cụ lại, là bọn họ đã cảm ơn trời đất rồi.
Rốt cuộc thì, năm ấy sư phụ tôi cũng phải dùng hết sức bình sinh mới có thể phong ấn được ông nội Ngưu.
Vì thế, bọn họ đều cho rằng, tôi cùng lão Phong còn trẻ như vậy, nếu có thể phong ấn được ông nội nhà mình đã là giỏi lắm rồi.
Nhưng hiện tại xem ra, họ đã hoàn toàn xem nhẹ năng lực của chúng tôi rồi.