Minh Hôn - 1168
Cập nhật lúc: 2024-08-03 19:30:23
Lượt xem: 22
“Các người từ đâu đến, dám đánh bạn của tôi?” Người thanh niên kia cất giọng chất vấn.
Nghe đến đó, khóe miệng tôi xuất hiện một nụ cười, “Tôi đánh đấy!”
Nói xong, tôi quay người lại ngay.
Ngay lúc tôi vừa quay người lại, khuôn mặt của nam thanh niên đang lao tới đột nhiên thay đổi, lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Giám đốc Tiểu Long, cứ giao tên nhãi này cho chúng tôi!”
Một tên bảo vệ lên tiếng, còn gọi thêm mấy người anh xem xung quanh, sẵn sàng xông lên bắt giữ tôi.
Kết quả, cơ thể của nam thanh niên kia lại đột nhiên run lên, anh ta vội mở miệng nói: “Dừng lại, dừng hết lại!”
Mấy nhân viên bảo vệ đều ngây người ra, vẻ mặt trần đầy nghi hoặc, quay đầu nhìn lại người thanh niên kia.
Mà thanh niên kia căn bản không để ý đến tên bảo vệ, vội vàng bày ra vẻ khiêm tốn, “Đinh, Đinh đạo trưởng, sao lại là ngài chứ? Ngài tới đây cũng chẳng báo cho tôi lấy một tiếng, để tôi đón tiếp ngài cho cẩn thận!”
Người thanh niên này không ai khác chính là ông chủ nhỏ của khách sạn Nam Thiên này.
Là tên ăn chơi trác táng nhất trong số những tên ăn chơi trác táng có tiếng trong thành phố Thanh Thạch, Long Ngạo Thiên.
Các nhân viên bảo vệ bên cạnh bỗng nhiên nhìn thấy vẻ mặt này của giám đốc nhà mình thay đổi như lật bàn tay, tất cả đều ngơ ra.
Trong mắt bọn họ, vị giám đốc Tiểu Long này chưa bao giờ khiêm tốn như vậy, phải không?
Hơn nữa, ngoài cái danh hiệu ăn chơi trác táng, anh ta cũng đã kiềm chế hơn, học tập làm ăn đàng hoàng, tuy rằng năm trước có bị bệnh nhưng đã khỏi rồi.
Mặc dù vậy, họ chưa từng nhìn thấy vị này phải cúi đầu trước ai cả!
Sự tương phản trong thời gian ngắn như vậy, khiến một số nhân viên bảo vệ thấy bối rối.
Phạm Thống đang nằm trên đất, cả người đau nhức, nhìn thấy thế thì cứng người lại.
Cái mẹ gì đây, người thanh niên kia có lai lịch thế nào mà đến cả Long Ngạo Thiên cũng phải cúi đầu? Không phải chỉ là một thằng nghèo kiếp xác lái xe củi bắp thôi sao?
Mọi người ở đây cũng vô cùng ngạc nhiên, trong lúc đó, tôi nói: “Long Ngạo Thiên, tên nhãi này quấy rối bạn của tôi nên mới bị tôi đánh.”
Long Ngạo Thiên nghe tôi nói như vậy, sắc mặt lập tức tối sầm, trở nên cực kỳ xấu xí: “Phạm Thống, con mẹ nhà mày, mày đúng là cái đồ thùng cơm. Bạn của Đinh đạo trưởng mà mày cũng dám quấy rầy à? Mày còn không mau tới đây nhận sai với Đinh đạo trưởng đi!”
Lúc này, Phạm Thống mới kịp phản ứng lại.
“Đinh, Đinh đạo trưởng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1168.html.]
“Không sai, là Đinh đạo trưởng, chính là vị Đinh đạo trưởng đã từng cứu tao kia.”
Long Ngạo Thiên vội vàng nói, hơn ai hết, Long Ngạo Thiên hiểu rất rõ bản lĩnh của chúng tôi lợi hại ra sao.
Chúng tôi là những người có thể đánh nhau với quỷ quái, giao lưu với sơn tinh quái thú.
Còn bọn họ chỉ là những người thường, căn bản không thể trêu vào chúng tôi.
Phạm Thống nghe được lời này, tựa hồ đã nghĩ tới điều gì đó.
Con ngươi của gã bỗng nhiên giãn ra, lộ ra một tia kinh hãi.
Sau đó gã quay sang nhìn Long Ngạo Thiên, hỏi: “Ngạo, anh Hạo Thiên, cậu ta, cậu ta chính là người đánh, đánh anh Trương sao? Là cái vị ở công ty, công ty khoa học kỹ thuật Minh Thị kia?”
“Nói nhảm! Còn không mau xin lỗi Đinh đạo trưởng đi!” Long Ngạo Thiên tiếp tục mở miệng, nếu không phải tên kia chính là đàn em dưới trướng anh ta, Long Ngạo Thiên còn lâu mới quan tâm gã.
Mà Phạm Thống cũng là một phú nhị đại nổi danh tại thành phố này.
Long Ngạo Thiên trước đây bị Chuối Tây Tinh quấn thân, lại có mấy tên phú nhị đại đã chết, chuyện này đã sớm lan khắp giới ăn chơi rồi.
Gã cũng biết Long Ngạo Thiên được một vị cao nhân cứu, sau đó Trương Long ở tầng hầm gửi xe cướp bạn gái của vị cao nhân đó, bị người ta lấy một chọi năm, còn đánh cả lũ Trương Long nằm bẹp dí dưới đất.
Cảnh này cũng đã được đăng tải thành một đoạn video ngắn và có hàng nghìn lượt thích.
Cuối cùng Trương Long còn dẫn người tới cửa trả thù, đám người kia còn toàn là dân tập thể hình.
Kết quả, còn chưa tới bao lâu đã bị vị cao thủ kia đánh cho thừa sống thiếu chết, suýt có đi mà không có về. Về sau Trương Long tra ra mới biết được, người nọ là một vị đạo trưởng có pháp thuật cao sâu.
Hơn nữa, trong giới của họ, vị đạo trưởng này được ca ngợi như một vị thần.
Người này không chỉ có thể bắt quỷ hàng yêu, còn có thể không dùng độc gì vẫn g.i.ế.c c.h.ế.t được mấy tên khốn nạn, không ra gì,…
Nhưng Phạm Thống thật sự là không nghĩ tới, gã đã từng gặp được vị đạo trưởng ấy.
Hơn nữa, lần trước gặp mặt, gã còn mắng người ta là đồ nghèo kiết xác, trong lúc nhất thời, Phạm Thống hối hận đến xanh cả ruột, thật muốn đ.â.m đầu vào tường c.h.ế.t quách đi cho xong.
******
Tôi nhìn tên nhãi này, dường như gã bị dọa cho ngốc luôn rồi, nhất thời chẳng có phản ứng gì.
Long Ngạo Thiên thấy tên mắt lươn không động đậy gì, vội vàng bước lên phía trước, nói nhỏ với gã: “Thùng cơm, mày nhanh nhanh nhận sai với Đinh đạo trưởng đi. Nếu mày chọc vào một sợi lông của Đinh đạo trưởng, ngài ấy chỉ cần dùng một lá bùa thôi cũng đủ g.i.ế.c c.h.ế.t được mày rồi!”
Long Ngạo Thiên vội vàng mở miệng, nghe Long Ngạo Thiên nói xong, trong lòng Phạm Thống lại “Lộp bộp” một tiếng, mặt giật giật mấy cái.
Gã chịu đựng cơn đau khắp toàn thân, nhanh chóng bò dậy: “Đinh, Đinh đạo trưởng, tôi có mắt không thấy Thái Sơn. Tôi sai rồi, về sau, về sau tôi cũng không dám quấy rầy Mạn Mạn nữa. Ngài, ngài tạm thời tha cho tôi đi!”