Minh Hôn - 1159
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:44:50
Lượt xem: 19
Nó đang trèo từ bên ngoài bức tường vào trong bệnh viện.
Tốc độ của thứ kia rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, nó đã biến mất vào bụi cây bên cạnh.
Vì tôi đứng ở một vị trí tương đối cao, cho nên tôi đã phát hiện ra nó trước.
Tôi sửng sốt mất một lúc, nhíu chặt mày lại.
Tôi tự hỏi, không biết thứ kia là gì? Nhưng chẳng mất bao lâu tôi đã nhận được đáp án. Một quỷ hồn đi ngang qua bụi cây kia…
Chỉ chớp mắt, thứ kia đã nhảy vọt ra ngoài.
Chỉ thấy thứ kia toàn thân đỏ rực, không đợi tôi thấy rõ, thứ kia đã cắn một cái vào cổ của quỷ hồn.
Quỷ hồn kia còn chưa kịp phát ra bất cứ âm thanh gì, thậm chí cơ thể còn chưa kịp phản ứng lại.
Cứ như vậy, quỷ hồn ấy đã bị thứ kia mạnh mẽ kéo vào trong bụi cây…
*********
Tất cả những điều này xảy ra rất đột ngột, khi tôi nhìn được một màn như vậy, cũng bị doạ cho ngây ngẩn cả người.
“Thứ gì vậy?”
Tôi mở miệng hỏi trong vô thức.
Híp mắt lại, tôi bắt đầu cẩn thận đánh giá.
Nhưng chưa qua bao lâu, thứ kia lại ló đầu ra.
Cái đầu kia đỏ như máu, nhưng vì xa quá nên tôi không nhìn rõ được trong nó cụ thể như thế nào.
Mà lúc này, lại có một quỷ hồn đi ngang qua bụi cây.
Cái đầu màu đỏ lại tiếp tục ẩn nấp, chờ quỷ hồn kia tới gần.
Rồi thứ này lại đột nhiên nhảy ra từ bụi cây, nhưng quỷ hồn nọ lại chẳng phát hiện ra.
Nó há miệng ra, cắn một phát vào cổ đối phương, sau đó nhanh chóng kéo “người bị hại” vào bụi cây.
Nhìn thấy điều này, trái tim tôi không khỏi đập mạnh hơn.
Mẹ kiếp! Rốt cuộc thứ kia là loại quái vật gì?
Nhìn dáng vẻ này của nó, dường như là đang ăn quỷ hồn!
Thế này sao được? Nếu cứ để mặc cho thứ kia muốn làm gì thì làm, sẽ còn bao nhiêu quỷ hồn vô tội bị nó ăn chứ?
Thân là một người trừ tà, nếu đã gặp được chuyện này, đương nhiên tôi phải xử lý nó.
Linh lực trong cơ thể tôi đã hồi phục lại được không ít, mặc dù trạng thái còn chưa đạt tới đỉnh cao, và tôi thì đang đói bụng.
Tôi nghĩ thứ đó không mạnh hơn những u hồn dã quỷ bình thường là bao, bởi nếu nó là lệ quỷ, thì hẳn là tôi đã cảm nhận được sát khí mãnh liệt rồi.
Sau đó tôi mặc quần áo đàng hoàng, rồi đeo túi đựng mấy món đồ linh tinh của mình lên.
Tiểu Mạn chưa tỉnh lại, tôi cũng không muốn đánh thức cô ấy, cho nên đã một mình rời khỏi phòng bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1159.html.]
Đêm khuya, bệnh viện vô cùng yên tĩnh.
Thỉnh thoảng bạn có thể nhìn thấy một vài hộ sĩ cũng người nhà của bệnh nhân đi qua đi lại trên hành lang, nhưng nhờ có Thiên Nhãn, tôi có thể nhìn thấy được nhiều thứ hơn.
Nơi này, ngoại trừ người sống, còn có một số quỷ hồn vừa mới c.h.ế.t bay vất vưởng trong hành lang.
Bọn họ đều có vẻ mặt đờ đẫn, biểu cảm u buồn, nhìn có vẻ như đang mang theo tâm sự nặng nề.
Đối này những hồn phách đó, tôi cũng chẳng buồn để ý tới.
Việc có nhiều quỷ hồn xuất hiện tại những nơi như bệnh viện là việc hết sức bình thường.
Điều duy nhất khiến lòng tôi lo lắng, chính là thứ ở bên ngoài khoảng sân kia.
Là cái thứ có thân màu đỏ như m.á.u đang trốn trong bụi cây.
Tôi nhanh chóng bước ra khỏi khu nội trú của bệnh nhân.
Khu bên kia là vành đai xanh với những cây cầu nhỏ, có nước chảy qua, diện tích của khu này cũng khá lớn.
Tôi liếc nhìn xung quanh và nhanh chóng dừng ánh mắt lại trước bụi cây mà thứ kia đang ẩn náu.
Nơi đó ở sát chân tường, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì sẽ không thể phát hiện ra được điều bất thường.
Nhưng tôi biết rất rõ, chỗ đó có một thứ ăn quỷ hồn, cần phải tiêu diệt nó ngay lập tức.
Nghĩ như vậy, tôi cũng nhanh chóng rút Linh Đao ra.
Tôi nâng cao cảnh giác, đi thẳng đến rìa bụi cây nọ.
Bên trong bụi cây, vẫn yêu tĩnh như cũ, không nhìn ra được có gì bất thường.
Nhưng qua những khoảng trống trong bụi cây, tôi phát hiện ra có một cái bóng màu đỏ đang trốn trong đó.
Thứ kia nằm im trong bụi cây, không hề nhúc nhích, có lẽ lúc này, nó cũng đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi chẳng nấn ná thêm làm gì, trầm mặt xuống, trực tiếp cất giọng: “Dám săn bắt quỷ hồn, mày đã phạm vào sai lầm lớn. Mau ra đây đi! Tao đã nhìn thấy mày từ lâu rồi!”
Tôi lạnh lùng nói, nhưng thứ đó vẫn không nhúc nhích, nó vẫn còn muốn trốn trong bụi cây.
“À, không chịu ra đúng không? Vậy lát nữa tao sẽ khiến mày thấy “thoải mái” như ở nhà!”
Dứt lời, lấy từ trong túi ra một nắm gạo nếp đã trộn với nước bùa.
Thứ này được đặc biệt chế tạo ra, trước kia được gọi là gạo nếp âm, chuyên dùng để nuôi dưỡng ma quỷ hoặc là dùng để đối phó với cương thi.
Nhưng sau này, sư phụ của chúng tôi đã cải tiến nó một chút.
Đem gạo nếp âm ngâm vào nước bùa, sau đó đem đi phơi khô.
Cứ như vậy, liền tạo thành gạo nếp ngâm nước bùa.
Sau khi cải tiến xong, thứ này không chỉ có thể dùng để đối phó với cương thi, mà còn có thể dùng nó khắc chế âm hồn.
Tôi vốc một nắm gạo nếp ngâm nước bùa, ném thẳng vào trong bụi cây không chút do dự.
Chỉ nghe thấy tiếng “tách tách tách” vang lên, gạo nếp ngâm nước bùa không ngừng rơi vào trong bụi cây.
Những hạt gạo nếp đó vừa tiếp xúc với da của thứ kia, liền giống như những viên than đỏ, lập tức đốt cháy da thịt của đối phương.