Minh Hôn - 1158
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:44:14
Lượt xem: 24
Thế mà bây giờ Thượng Quan Thư lại nói là cô ấy không thể tới gần Tiểu Mạn được.
Bởi vậy, có thể thấy được, pháp bảo Tiểu Mạn giữ trên người lợi hại đến cỡ nào.
Tôi kinh ngạc mất một lúc, nhưng trong đầu tôi lại bỗng nhiên hiện ra bóng dáng của một người đàn ông.
Một người đàn ông này cao ráo, đẹp trai, đang hút thuốc.
Kia chính là ông chú trung niên bên cạnh Long Tuyền chân nhân, người đã làm Dì Mỹ Nhân bị thương nặng chỉ với nửa cây t.h.u.ố.c lá trong tay, Tần đạo trưởng.
Tu vi đến bậc này, e là không chỉ dừng lại ở mức đáng sợ thôi đâu.
Hơn nữa, người này có quan hệ họ hàng với Tiểu Mạn, hình như là bạn bè gì đó của mẹ Tiểu Mạn thì phải.
Nếu Tiểu Mạn thật sự có được món bảo vật như thế để bảo vệ bản thân, chắc là lấy từ chỗ của Tần đạo trưởng rồi.
Nghĩ đến đây, tôi lại lên tiếng giải thích:
“Thi Muội, cô còn nhớ Tần đạo trưởng ở bên cạnh Long Tuyền chân nhân lúc trước không?”
“Vẫn nhớ! Ông ấy rất mạnh, mạnh hơn những gì tôi có thể tưởng tượng!”
Thượng Quan Thư rơi vào hồi ức.
“Đúng rồi, chính là vị Tần đạo trưởng ấy. Ông ấy là chú của Tiểu Mạn.
Nếu trên người Tiểu Mạn có được loại pháp khí mạnh như thế, chắc cũng là Tần đạo trưởng đưa cho.”
Tôi bình tĩnh nói.
Thượng Quan Thư nhìn Tiểu Mạn đang ngủ say một lượt thật kỹ, rồi không nói gì nữa.
Tôi thấy Thượng Quan Thư không nói gì, liền hỏi:
“Thi Muội, sao cô lại tới chỗ này?”
Thượng Quan Thư nghe tôi hỏi, lúc này mới phản ứng lại:
“À! Chỉ, chỉ tuỳ tiện đi qua đây một chút, sau đó cảm nhận được khí tức của anh, nên, nên tới phòng này!”
Nghe đến đó, đương nhiên là tôi phát hiện ra cảm xúc của Thượng Quan Thư có sự thay đổi.
Hơn nữa, lúc này giọng điệu của cô ấy cũng trở nên ấp úng.
Rõ ràng, Thượng Quan Thư đang che giấu gì đó.
Mà thứ cô ấy đang che giấu, chính là sự quan tâm tới tôi.
Trong lúc nhất thời, lòng tôi bỗng cảm thấy ấm áp.
Nhưng không chờ tôi lên tiếng lần nữa, Thượng Quan Thư đã nói trước: “Nếu như đồ đàn ông tồi nhà anh không có việc gì, vậy tôi đi trước đây! Anh nghỉ ngơi dưỡng thương cẩn thận!”
Nói xong, cô ấy vẫn không đợi tôi lên tiếng.
Thân thể của Thượng Quan Thư đã trực tiếp hóa thành một làn khói mỏng, rồi biến mất.
Nhìn Thượng Quan Thư biến mất, trên mặt tôi hiện lên một nụ cười.
Tôi nghĩ, khoảng cách giữa tôi và Thượng Quan Thư hẳn đã rất gần.
Hít vào một hơi thật sâu, sau đó tôi giơ tay ra đẩy đẩy Tiểu Mạn.
Suy cho cùng, ngủ sấp không phải là một cách hay, còn dễ bị cảm lạnh.
Tiểu Mạn bị tôi đẩy hai cái thì tỉnh lại.
“A! Sao thế, sao lại tối đen như vậy?”
Tiểu Mạn mơ mơ màng màng lên tiếng.
Nghe được lời này, tôi mới chợt nhớ ra, mình còn chưa bật đèn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1158.html.]
Sau đó, tôi bật đèn điện lên.
Tiểu Mạn giơ tay che mắt: “Sao tớ lại ngủ quên mất rồi?”
“Tớ tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, nằm ngủ sấp như vậy rất dễ dàng mắc bệnh! Tiểu Mạn, cậu mau ra ngoài thuê một phòng để ngủ đi!”
Tôi vội vàng mở miệng nói.
Tiểu Mạn duỗi người, khoe ra đường cong mê người: “Ai! Đã muộn thế này rồi. Nguyên Bảo, cậu thấy thế nào rồi?”
“Tớ không sao nữa rồi, cậu mau đi tìm chỗ nghỉ ngơi đi!”
“Không được, phiền lắm!”
Tiểu Mạn căn bản không muốn đi.
Tôi nhìn hai quầng thâm mắt treo trên mặt cô ấy, cảm thấy rất áy náy với người ta.
Tuy rằng tình bạn của chúng tôi khá thân thiết, nhưng tôi vẫn cảm thấy băn khoăn khi để một cô gái bảo vệ mình.
Thấy cô ấy vẫn kiên trì, tôi trực tiếp bước xuống giường.
“Nguyên Bảo, cậu làm gì vậy?”
Tiểu Mạn khó hiểu.
“Cậu lên giường ngủ đi, tớ đã ngủ lâu như vậy rồi, không còn thấy buồn ngủ nữa!”
Tôi mỉm cười, nói với cô ấy.
“Không được, cậu là bệnh nhân!”
“Bệnh nhân gì nữa, tớ đã khoẻ rồi. Cậu mau đi ngủ đi!”
“…”
Tôi hoàn toàn không để ý tới Tiểu Mạn, trực tiếp nhường lại giường đệm cho cô ấy.
Tiểu Mạn thấy tôi vẫn kiên quyết như vậy, cuối cùng cũng chịu nằm lên giường.
Giờ tới lượt tôi ngồi bên cạnh giường.
Hai người chúng tôi trò chuyện một lát, tất cả đều nói về những chủ đề thoải mái.
Tiểu Mạn có lẽ thật sự buồn ngủ, nên cô ấy thiếp đi rất nhanh.
Tôi tìm một điếu t.h.u.ố.c lá trong túi áo, rồi đứng một mình bên cửa sổ nhìn toàn cảnh bệnh viện.
Bệnh viện lúc nửa đêm có vẻ yên tĩnh và lạnh lẽo.
Trong không trung tràn ngập khí lạnh, thi thoảng có từng trận gió lạnh thổi qua.
Tôi cũng biết, trong bệnh viện này chắc hẳn có rất nhiều quỷ hồn đang phiêu dạt.
Nghĩ đến đây, không biết tại sao, tôi lại lấy nước mắt trâu trong túi ra, chuẩn bị mở Thiên Nhãn ra quan sát.
Dùng nước mắt trâu lau qua mí mắt, sau khi cảm giác lành lạnh xuất hiện, Thiên Nhãn của tôi đã được mở ra.
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ khung cảnh trong bệnh viện đã hiện lên rất rõ ràng.
Dưới Thiên Nhãn, tôi thấy rất nhiều bóng người đi qua đi lại trong bệnh viện.
Bọn họ đều mặc quần áo màu trắng, đi bước thấp bước cao.
Tôi biết rõ, trong số bọn họ không có ai là người sống, mà đều là quỷ hồn.
Bọn họ có thể vừa mới chết, cũng có thể đã c.h.ế.t mấy ngày, nấn ná ở đây không muốn rời đi.
Tôi đã quen nhìn thấy ma quỷ, cho nên cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt khi nhìn thấy quỷ hồn nữa.
Tôi chỉ nhìn thấy bọn họ, yên lặng, chậm rãi hút thuốc lá.
Nhưng chính vào lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy một thứ gì đó.