Minh Hôn - 1142
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:37:18
Lượt xem: 18
Tôi dần dần phân tích ra mưu đồ của đối thủ, rồi suy ra bước tiếp theo cho phe mình.
Câu hỏi đặt ra là làm thế nào để tìm ra chân thân của đối phương, mà không tốn quá nhiều thời gian và sức lực giải quyết mấy thứ kia.
Nhưng tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không thể nghĩ ra được cách gì.
Tôi lại chợt nghĩ, có nên mời Thượng Quan Thư tới đây giúp đỡ không?
Nhưng suy nghĩ này chỉ vừa mới xuất hiện, đã lập lức bị tôi phủi đi.
Không đến thời điểm cận kề sống chết, nếu không thì điều này hoàn toàn không cần thiết.
Nếu không mỗi lần gặp phải khó khăn đều sẽ gọi Thượng Quan Thư tới giúp.
Tuy rằng Thượng Quan Thư chưa từng nói gì, nhưng tôi cho rằng, chuyện này đối với tôi chính là lợi bất cập hại ( chỉ có hại chứ không có ích ).
Bởi nếu làm thế, tôi sẽ không thể mài giũa được bản thân, cũng chẳng nâng cao được năng lực của mình.
Chỉ có cách bước đi trong khó khăn, tôi mới có thể nhanh chóng phát triển bản thân, khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Tôi muốn đạt tới cảnh giới cường đại như Thượng Quan Thư, có thể sớm ngày trở thành người đàn ông có thể che chở cho cô ấy.
Chứ không phải để cho một cô gái che chở cho một người đàn ông như tôi.
Tôi không muốn trở thành một kẻ yếu đuối, tôi chỉ muốn trở thành kẻ mạnh mẽ.
Nghĩ vậy, sau đó tôi lại cẩn thận quan sát bốn phía.
Sương mù đen dày đặc đã cản trở tầm nhìn của chúng tôi.
Tuy nhiên, môi trường và khung cảnh xung quanh đều là vật thật chứ không phải là ảo cảnh.
Nếu nói như vậy, sương đen này chính là năng lực của đối phương.
Như vậy, khẳng định năng lực này sẽ phải có một giới hạn nhất định.
Ví dụ như thời gian, quy mô, mức độ tiêu hao thể lực?
Bây giờ bốn người chúng tôi đang bị mắc kẹt trong màn sương đen này, bị tấn công bởi những bóng đen đó.
Phạm vi này cùng lắm chỉ có khoảng một hoặc hai trăm mét vuông.
Giả sử, chúng tôi mở rộng phạm vi này ra, bốn người xông ra từ bốn hướng nhau nhau.
Nếu thế, liệu màn sương mù đen này còn có thể tiếp tục bao trùm lấy chúng tôi nữa không?
Đương nhiên, ý tưởng này có một nhược điểm, đó chính là sự nguy hiểm.
Nếu bốn người chúng tôi tách nhau ra, mức độ nguy hiểm nhất định sẽ tăng lên.
Rất dễ bị đối phương tiêu diệt từng người một, nhưng nếu không thử một lần, chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương bào mòn thể lực và tinh thần của mình từng chút một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1142.html.]
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy cách này rất đáng để thử.
Cho nên tôi vội vàng nói với ba người còn lại: “Mọi người, đối phương chắc chắn đang muốn chúng ta tiêu hao đạo khí và thể lực, chúng ta cần phải phá vòng vây, xông ra ngoài!”
“Tôi đã nghĩ ra được một cách, mà sương đen này chắc chắn có phạm vi hoạt động nhất định.
Chúng ta hãy tách nhau ra, xông ra từ bốn hướng khác nhau, hẳn là có thể xông ra khỏi màn sương đen này, sau đó tìm được tên kia, dùng một chiêu kết liễu gã.”
“Chúng ta có thể thử cách này xem sao!” Từ Lâm Tĩnh là người đầu tiên tán thành với ý tưởng của tôi.
Mà lão Phong lại nghi hoặc: “Nếu chúng ta tách nhau ra, sẽ rất dễ bị đối phương tiêu diệt từng người một. Cách này tồn tại nguy hiểm quá lớn.”
Lão Phong mới vừa nói xong, Dương Tuyết cũng mở miệng nói: “Chuyện đã tới nước này, không thể lo được nhiều như vậy.
Hơn nữa chúng ta có thể chia thành hai người một nhóm, xông ra từ hai hướng khác nhau, thoát khỏi đám sương mù đen này.”
Vừa nghe được lời này của Dương Tuyết, tôi bỗng gật đầu thật mạnh.
Dương Tuyết nói không sai, nếu bốn người đi riêng lẻ sẽ rất nguy hiểm.
Vậy nếu chúng tôi chia thành hai nhóm thì sẽ an toàn hơn nhiều.
Cho nên, tôi trả lời ngay: “Cách này rất hay, chúng ta hành động ngay thôi!”
Mọi người đều không do dự, bởi vì chúng tôi đã phát hiện ra, ngày càng có nhiều bóng đen xuất hiện.
Sức lực và đạo khí của chúng tôi cũng càng lúc càng tiêu hao nhiều hơn.
Dương Tuyết và tôi được phân vào một nhóm, lão Phong cùng Từ Lâm Tĩnh phân thành một nhóm khác.
Chúng tôi đi bên trái, bọn họ đi bên phải.
Sau khi bốn người chúng tôi liếc nhìn nhau một cái, liền trực tiếp xông ra hai hướng khác nhau.
Mặc dù những bóng đen này không thể bị g.i.ế.c hết, nhưng sức tấn công của chúng không mạnh.
Chúng tôi tiếp tục chạy theo cả hai hướng, nhưng chỉ chạy được vài chục mét, liền nhận thấy có điều gì đó khác thường.
Sương mù đen không còn dày đặc như trước, các cuộc tấn công của những bóng đen cũng không thường xuyên nữa.
Hiển nhiên, suy đoán của tôi đã đúng.
Điều mà đối phương muốn, chính là tập trung chúng tôi lại một chỗ, rồi làm chúng tôi tiêu hao cả về sức lực lẫn tinh thần.
Hiện tại chúng tôi đã tách ra, đối phương không có sức mạnh to lớn như vậy, không thể tiếp tục duy trì trạng thái tấn công với cường độ cao nữa.
Tôi cùng Dương Tuyết tiếp tục chạy về phía trước, nhưng chúng tôi cũng không chạy được bao xa.
Sương mù đen tan đi, khu vực xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Nhìn thấy cảnh này, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Lát nữa mà để tôi gặp được tên khốn này, tôi nhất định sẽ đích thân làm thịt gã!”
Khóe miệng Dương Tuyết hiện lên một nụ cười: “Đừng nói nữa, chúng ta đi bên này để tìm gã đi! Nơi này không lớn lắm, tên kia lại toả ra sát khí. Chúng ta hẳn là có thể sớm tìm được chân thân của gã thôi!”