Minh Hôn - 1137
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:26:46
Lượt xem: 12
Bàn tay kia dùng tốc độ mắt thường cũng thấy được mà nhanh chóng mọc ra.
Nhưng chúng tôi chỉ ngây người trong chốc lát đã có phản ứng lại.
Mà nam quỷ kia vào lúc này lại gầm nhẹ: “Đám c.h.ế.t tiệt chúng mày lại dám cướp cô dâu của tao, bây giờ còn khiến tao bị thương, tao muốn chúng mày chết!”
Vừa dứt lời, tên này đã giơ thanh đao lớn trong tay lên rồi lao về phía chúng tôi.
“Lão Phong, tên này còn có chút thủ đoạn, chúng ta tiếp tục!”
Tôi quát khẽ một tiếng, sau đó mang theo kiếm gỗ đào tiếp tục xông lên.
Trong nháy mắt, chúng tôi lại lao vào trận chiến.
Mà Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh ở bên kia đã xử lí xong đám quỷ hầu còn sót lại ở xung quanh.
Về phần những vị khách quỷ kia ư? Trước khi chúng tôi đột phá vòng vây, bọn chúng đã trốn được bảy tám phần rồi.
Cuối cùng nhìn thấy nam quỷ không phải là đối thủ của chúng tôi, sau khi gã bị chặt đứt một cánh tay.
Thì mấy vị khách quỷ còn lại cũng đã xoay người bỏ chạy.
Lúc này tòa nhà quỷ Phong phủ chỉ còn lại mấy người chúng tôi.
Cùng với năm sáu tên quỷ hầu, đang chiến đấu với nhóm Dương Tuyết.
Chúng tôi giao chiến rất khốc liệt, nam quỷ này cũng rất lợi hại.
Lấy một địch hai, còn có thể chống cự và tấn công chúng tôi.
Nhưng mà! Tên này chắc chắn không chống cự lại được.
Không nói đến việc mời Phong ca ra ngoài hỗ trợ, cho dù không sử dụng Hỏa Thiên khí thì tên này cũng đánh không lại chúng tôi.
Còn nữa, lúc này Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh còn chưa tham chiến.
Một khi bọn họ xử lý hết mấy tên quỷ hầu còn lại rồi tập trung lại đây.
Đến lúc đó chúng tôi bốn đánh một, có thể trực tiếp làm thịt gã.
Đánh nhau ước chừng năm phút đồng hồ, nam quỷ này lần nữa lộ ra sơ hở, trực tiếp bị đ.â.m một kiếm.
Thân thể gã lảo đảo, vội vàng lui về phía sau.
Nhìn đến đây, tôi không hề do dự.
Bởi vì có cái gọi là thừa dịp mày bệnh liền muốn mạng của mày.
Tôi bước về phía trước, trực tiếp bổ xuống một nhát chém.
Nam quỷ kia sắc mặt kinh biến, nhưng vẫn theo bản năng giơ trường đao trong tay lên ngăn cản.
Nhưng vẫn chậm một bước, chỉ nghe “Vèo” một tiếng, tôi lập tức c.h.é.m nát đầu tên này.
Mà thân thể của gã theo đó “Oanh” một tiếng, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Về phần thanh đao lớn trong tay gã cũng “loảng xoảng” rơi xuống đất.
Nhìn đến đây, tôi hít một hơi thật sâu, sau đó mắng một câu: “Khốn kiếp!”
Tôi cầm lấy thanh Cửu Hoàn Đao kia đánh giá vài lần, đây là một thanh đao thật, cảm xúc không tệ, lát nữa tôi sẽ đem về nhà dùng chặt ván quan tài.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, trực tiếp thu kiếm gỗ đào lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1137.html.]
Sau đó tôi ném thanh đao lớn xuống đất, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Mà lúc này, Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh cũng đã xử lý xong hai tên quỷ hầu cuối cùng.
Lúc này bọn họ cũng vội vàng chạy tới.
Mà bọn họ cũng nhìn thấy một màn vừa rồi.
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, hiện tại chuyện của Tiểu Lan cũng coi như giải quyết được bảy tám phần rồi!
Từ Lâm Tĩnh cười nói: “Chú Đinh, chú làm rất tốt, tên lệ quỷ đã bị chúng ta tiêu diệt, hiện tại chúng ta nghĩ cách đánh thức Tiểu Lan đi!”
Nghe cô ấy nói như vậy, tôi cũng gật đầu.
Hiện tại lệ quỷ đã chết, chờ chúng tôi nghỉ ngơi một lát liền nghĩ cách đánh thức Tiểu Lan dậy.
Lúc này lão Phong cũng thả lỏng người, châm một điếu thuốc, hút vài hơi.
Tôi cũng nhàn nhã ngồi xuống, nhưng vào lúc này, Dương Tuyết lại lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, đột nhiên nói ra một câu.
“Không đúng! Lệ quỷ này đã c.h.ế.t rồi, nhưng tòa nhà quỷ này vì sao còn chưa biến mất?” Dương Tuyết nghi ngờ nhìn bốn phía.
Nghe Dương Tuyết nói như vậy, trong lòng tôi cũng "lộp bộp" một tiếng.
Đúng vậy! Chủ nhân đã chết, vì sao tòa nhà quỷ này còn chưa biến mất?
Đột nhiên nghĩ đến điều này, tất cả chúng tôi đều nghi ngờ.
Đám quỷ đều đã c.h.ế.t hết thì tòa nhà quỷ này, theo lý thuyết hẳn là phải biến mất mới đúng.
Nhưng vấn đề là lúc này nó vẫn chưa biến mất.
Điều này có nghĩa là gì? Trong lòng tôi cảm thấy có chút khó hiểu.
Trong lòng xuất hiện lời giải thích duy nhất đó chính là tên nam quỷ mà chúng tôi đã g.i.ế.c c.h.ế.t kia cũng không phải là chủ nhân của nơi này.
Sau lưng của tên nam quỷ kia chẳng lẽ còn có lệ quỷ mạnh hơn?
Bằng không, tòa nhà quỷ này không có khả năng còn có thể tiếp tục xuất hiện như vậy được.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, chú ý quan sát xung quanh, vẻ mặt rất ngưng trọng.
Nghề này của chúng tôi chủ yếu là l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi đao.
Một khi xuất hiện bất kỳ sai lầm nào cũng đều có thể mất mạng.
Hôm nay xuất hiện việc khác thường như vậy tuyệt đối không được lơ là.
Nhưng đúng lúc mọi người đang nhìn xung quanh, khóe mắt tôi đột nhiên quét qua mặt đất.
Kết quả cái liếc mắt này nhất thời làm tôi cả kinh.
Tôi bỗng nhìn xuống mặt đất lần nữa, chỉ thấy thanh Cửu Hoàn Đao vừa nãy rơi xuống đất, lúc này đã biến mất không thấy đâu nữa.
“Đao, đao không thấy đâu nữa!”
Tôi kinh ngạc mở miệng, tìm kiếm xung quanh.
“Đao? Đao gì cơ?” Từ Lâm Tĩnh cất tiếng hỏi.
“Chính là thanh đao lúc trước tên lệ quỷ kia dùng, nó là đao thật không phải đồ giả, nhưng mà lúc này nó đã biến mất rồi.” Tôi tiếp tục nói, tim không ngừng đập liên hồi.
Tôi có cảm giác rằng mọi thứ không đơn giản như vậy.