Minh Hôn - 1132
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:25:25
Lượt xem: 14
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Tôi hỏi.
Cô gái kia thấy tôi, vội vàng xin giúp đỡ nói: “Cứu tôi, mau cứu tôi nhanh lên...”
Lúc cô ấy nói chuyện, tôi chỉ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Cô gái này cư nhiên là uống rượu còn lái xe, khó trách vừa rồi không nhìn thấy Tiểu Lan đang đi ở trên đường, hơn nữa còn đột nhiên tăng tốc.
Lần này đúng là may mắn, được quỷ giúp đỡ, thành công hóa giải một vụ tai nạn xe cộ.
Nhưng bây giờ chúng tôi làm gì có thời gian để cứu cô ta chứ? Ít nhất cô ta còn sống.
Nếu Tiểu Lan bị kéo vào trong ổ quỷ nào đó kết âm hôn, kết cục chính là hồn phi phách tán.
Bởi vậy, sau khi tôi thấy cô ta không nguy hiểm đến tính mạng nên cũng không để ý tới nữa mà xoay người đuổi theo phía trước.
Lão Phong lại càng không để ý, cũng đi theo tôi.
Dương Tuyết thì tốt bụng giúp cô ta gọi điện thoại báo cảnh sát.
Sau đó chúng tôi đuổi theo phía trước.
Kết quả đi theo không bao lâu, tôi phát hiện nơi mà đám quỷ này tiến đến chính là ngọn núi nhỏ mà ban ngày tôi và lão Phong đã lục soát qua.
“Lão Phong, có phải ban ngày chúng ta đã nhìn lầm rồi không? Đám quỷ này đang chạy về phía sườn núi nhỏ!”
Lão Phong nghe tôi nói xong cũng nhíu mày: “Chắc là nhìn nhầm, trong sườn núi kia chỉ sợ cũng có lệ quỷ ở. Hơn nữa nhìn đội ngũ đón dâu này, trên sườn núi kia e rằng có không ít quỷ...”
******
Sau khi phán đoán sơ bộ, đám quỷ đón dâu này hẳn là tới từ khu rừng nhỏ kia.
Hơn nữa, hiện tại xem ra đây bất quá chỉ là một đội đón dâu mà thôi, nhân vật chính cũng không có ở bên trong.
Hơn nữa chúng tôi cũng đoán đây là một nhóm quỷ rất có năng lực.
Đến lúc đi vào bên trong ngọn núi kia, ở đó có bao nhiêu quỷ thì cũng thật khó nói trước được.
Lúc này sắc mặt của mọi người đều lộ ra một tia ngưng trọng.
Đồng thời tôi lên tiếng: “Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh, trên người các cô có mang theo lá bùa bế khí không?"
“Có!”
“Tôi cũng mang theo!”
Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đồng thời mở miệng nói, hai người họ đều mang theo bùa bế khí.
Tôi khẽ gật đầu, tiếp tục mở miệng nói: “Có mang theo là được rồi, chốc nữa sẽ dùng lá bùa đó che đậy dương khí trên người chúng ta. Sau đó lặng lẽ tiến vào, cái ổ quỷ này chỉ sợ không phải là thứ tốt lành gì. Đến lúc đó chúng ta sẽ tùy theo hoàn cảnh mà hành động!”
“Chú Đinh à, chúng ta cũng chỉ có bốn người, nếu bên kia có rất nhiều quỷ thì làm sao bây giờ?” Từ Lâm Tĩnh cau mày.
Nhưng tôi lại khoát tay nói: “Không cần lo lắng, nếu thật sự đánh không lại thì tôi đã có biện pháp đối phó bọn họ rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1132.html.]
Tôi nói một cách tự tin, lão Phong lập tức hiểu ý tôi.
Ở phía sau tôi còn có một cô vợ quỷ vô cùng mạnh.
Ở khu vực này, có quỷ nào mà không biết chứ?
Chỉ cần cô ấy ra tay, chuyện đối phó với đám tiểu quỷ trên sườn núi này hẳn là không thành vấn đề.
Hơn nữa nếu đã trốn ở địa phương nhỏ này thì đối phương chắc cũng không quá lợi hại.
Nếu quả thật là ác quỷ yêu sát gì đó, ở khu vực này, chỉ sợ cũng phải nể mặt Thượng Quan Thư một chút.
Nếu không thì nhóm quỷ lão của ba ngọn núi, năm ngọn đồi, chín nghĩa trang, có thể xé xác gã thành từng mảnh chỉ trong vài phút.
Đối với điểm này trong lòng tôi rất rõ ràng.
Lão Phong cũng biết điều đó, nhưng Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh thì không biết thân phận thật sự của Thượng Quan Thư, hai người đó còn chưa biết tôi đã kết âm hôn.
Cho nên lúc này họ có chút lo lắng, nhưng họ cũng biết rõ bên cạnh tôi có một quỷ tu vô cùng mạnh, tôi còn là đệ tử xuất mã của Hồ tộc.
Huống chi ngày thường tôi cũng không phải là một người thích thể hiện, mà là người làm việc có lý trí.
Hôm nay thấy tôi đã khẳng định như vậy thì cũng không tiếp tục hỏi nhiều mà khẽ gật đầu.
Sau đó, hai người lấy bùa chú ra.
Vừa vặn mỗi người một lá bùa, bùa bế khí này lợi hại ở chỗ nó có thể che giấu hơi thở.
Lúc trước âm binh quá cảnh, Dương Tuyết đã dựa vào lá bùa này cùng với bí thuật nào đó. Giúp chúng tôi tránh được ánh mắt của âm binh, có thể thấy được điểm lợi hại của lá bùa này.
Sau khi lấy bùa xong, chúng tôi lại tiếp tục lên đường.
Sườn núi nhỏ cách đó cũng không xa, nhìn theo đội ngũ đón dâu đang thổi kèn đánh trống, không bao lâu đã tiến vào trong núi rừng.
Ba người chúng tôi cũng lấy bùa bế khí dán ở trên n.g.ự.c mình.
Dùng cái này ngăn chặn dương khí trên thân thể không cho dương khí tỏa ra ngoài, mấy thứ âm tà sẽ không cảm giác được chúng tôi.
Sau đó dựa vào Thiên Nhãn đã mở mà không ngừng đánh giá sườn núi, cũng bắt đầu từng chút từng chút tới gần.
Ban ngày khi tôi và lão Phong đến đây, thấy trong sườn núi này cũng không có chỗ nào quá đặc biệt.
Nhưng lúc này thì tình hình thực sự đã khác.
Bên trong sườn núi cư nhiên có tiếng hát hí khúc, tiếng gõ chiêng.
Thậm chí còn có tiếng người ồn ào giống như trong rừng núi này có rất nhiều người đang xem kịch và trò chuyện với nhau.
Chúng tôi men theo rìa núi, từng chút đi vào bên trong.
Mới vừa đi vào rừng lập tức cảm nhận được một luồng âm khí dày đặc.
Mà trong không khí còn phảng phất một cỗ sát khí nhàn nhạt.
Đó là điều mà chúng tôi không hề cảm nhận được khi đến đây vào ban ngày.