Minh Hôn - 1131
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:25:11
Lượt xem: 26
Quyết định của chúng tôi rất quyết đoán, hành động cũng vô cùng nhanh chóng.
Sau khi mọi người đã trốn kĩ, Tiểu Lan nhắm mắt lại giống như đang mộng du đi tới cửa.
Sau đó cô ấy chậm rãi nâng tay mình lên, dùng sức với tay nắm cửa.
Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, cửa mở ra.
Trong nháy mắt lúc cánh cửa hé mở, tôi đang nấp sau chiếc điều hòa liền thận trọng nhìn ra bên ngoài một cái.
Vừa nhìn thì trong lòng đã “lộp bộp” một tiếng.
Bởi vì tôi phát hiện những người đến đón dâu hóa ra lại là mấy người giấy trắng.
Bọn họ thấy Tiểu Lan mở cửa, người giấy trắng nữ dẫn đầu đột nhiên nói với Tiểu Lan: “Phu nhân, chúng ta được đại vương phái tới đón ngài, mời ngài theo chúng tôi lên đường!
Tiểu Lan nghe nói như thế, trong miệng mơ mơ màng màng nói một câu: “Được!”
Sau khi nghe được Tiểu Lan nói, người giấy trắng nữ kia vẫy tay ra phía sau.
Trong nháy mắt, tiếng trống nhạc lại một lần nữa vang lên.
Mà Tiểu Lan cứ như vậy si ngốc đi theo bọn họ, từng bước từng bước đi về phía trước.
Ngay sau khi bọn họ tiến vào thang máy, chúng tôi lập tức xông ra ngoài.
Tiểu Mạn thấy chúng tôi lao ra khỏi phòng, lo lắng mở miệng nói: “Đinh Nguyên Bảo, cậu, cậu nhất định phải cứu được Tiểu Lan trở về!”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Tiểu Mạn, tôi gật đầu thật mạnh: “Yên tâm, cậu cứ ở lại chỗ này chờ tin tức của bọn tớ!”
Đang nói chuyện thì thang máy bên kia đã đến.
Mấy người chúng tôi lập tức bước vào và nhấn nút xuống tầng một.
Nhưng thật không may vào lúc này giữa đường còn có hai cư dân khác cũng nhấn ngừng thang máy.
Hai cư dân đó sau khi tiến vào thang máy, thấy chúng tôi mỗi người cầm một thanh kiếm gỗ đào, theo bản năng đã giữ khoảng cách với chúng tôi và họ nhìn cúng tôi với vẻ khó hiểu.
Chúng tôi cũng không quan tâm, hiện tại chỉ muốn xuống dưới thật nhanh.
Đợi đến lúc thang máy xuống tầng một, bốn người chúng tôi lập tức xông ra ngoài.
Cũng may tốc độ của Tiểu Lan cũng không nhanh, cô ấy chỉ dựa vào chân để bước đi.
Lúc này, cô ấy vẫn chưa ra khỏi tiểu khu.
Nhưng dưới Thiên Nhãn của chúng tôi, chúng tôi phát hiện ngoại trừ Tiểu Lan. Ở bên trái và bên phải của cô ấy còn có chừng hai mươi người.
Trái phải đều có nha hoàn hầu hạ, phía trước có người cầm cờ, còn có nhạc công chơi nhạc.
Đội hình này hoàn toàn chính là đội ngũ đón dâu.
Vấn đề là đội ngũ này cũng không phải do người sống tạo thành mà là một đám người chết.
Đương nhiên người bình thường căn bản không nhìn thấy được cảnh tượng này, cũng không nghe được bất kì âm thanh nào.
Trong mắt người thường, chẳng có gì ngoài hai người giấy trắng và Tiểu Lan.
Nhưng đêm đã khuya và cũng vắng bóng người đi lại ở trên đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1131.html.]
Vì vậy cho dù có hai người giấy trắng đi lại trên đường cũng không thu hút sự chú ý của bất kì ai.
Với đội ngũ đông đảo như vậy, chúng tôi có thể dễ dàng xác định được tung tích của đối phương.
Nhưng Từ Lâm Tĩnh lại có vẻ đặc biệt hưng phấn.
Lúc này còn đột nhiên nhảy ra một câu: “Thật kích thích, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người c.h.ế.t đón dâu. Không nghĩ tới cũng không khác gì mấy so với người sống đón dâu nha!”
Tôi có chút không nói nên lời, nhưng vẫn mở miệng nói: “Đừng nói chuyện, cẩn thận bị những người kia nghe thấy. Bây giờ chúng ta cứ theo sát xem bọn họ muốn mang Tiểu Lan đi đâu. Là quỷ nào không có mắt lại dám tìm người sống kết hôn!”
Nói xong chúng tôi đi theo thêm một đoạn.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe hơi đột nhiên từ xa phóng tới.
Tiểu Lan, cũng vừa vặn ở ngay trên đường.
Mà cô ấy căn bản không ý thức được, còn từng bước từng bước đi về phía trước.
Mà chiếc xe hơi kia cũng không biết như thế nào.
Lúc này không chỉ không né đi mà thậm chí còn đột nhiên đạp mạnh chân ga.
“Rù rù” một tiếng, sắp lao đến đ.â.m vào Tiểu Lan.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của bốn người chúng tôi bỗng trở nên kinh hoảng.
Mẹ nó! Nếu như bị đụng phải, Tiểu Lan còn có thể sống sót được sao?
“Mẹ nó, mau tránh ra đi!” Tôi lo lắng đến mức muốn nhảy ra hét lên nhắc nhở.
Ba người còn lại cũng có tâm trạng giống tôi.
Tuy nhiên vào lúc này đám quỷ đột nhiên thay đổi.
Có mấy quỷ hồn chạy thẳng đến chiếc xe đang lao đến với tốc độ nhanh.
Không đợi chiếc xe đó tới gần, mấy con quỷ kia đã chui vào trong xe.
Lập tức chỉ nghe thấy tiếng phanh xe “két”, chiếc xe hơi đột nhiên mất lái.
Phương hướng đột nhiên rẽ ngang sang trái, trực tiếp đ.â.m vào hành lang bên cạnh.
“Rầm” một tiếng nổ vang lớn, mui xe bị đ.â.m móp méo đang xì ra khói đen.
Về phần Tiểu Lan thì vẫn đang bước từng bước một về phía trước.
Nhìn thấy cảnh này tôi liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đồng thời cũng lo lắng cho người trong chiếc xe kia liệu có xảy ra vấn đề...
Tiếng trống nhạc của đoàn rước dâu vẫn vang lên không ngừng nghỉ.
Lúc này vẫn đang dẫn Tiểu Lan đi về phía trước, căn bản không để ý tới chiếc xe hơi tông vào kia.
Cùng lúc đó, quỷ hồn vừa rồi chui vào trong xe lúc này lại bay ra ngoài.
Cuối cùng lại hòa nhập vào đội đón dâu, khi bọn họ đã đi xa chúng tôi mới từ góc đường chạy ra.
Trước tiên chạy tới chiếc xe hơi thì nhìn thấy trong xe có một cô gái.
Cô ấy giống như bị kẹt trong buồng lái không ra được, lúc này đang khóc.