Minh Hôn - 113
Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:07:56
Lượt xem: 70
Bỗng nhiên nghe được Vương tiền bối nói như vậy, mọi người đều lộ ra một tia nghi hoặc.
Không rõ “Đồ vật” mà Vương tiền bối nói là cái gì, tôi trực tiếp mở miệng nói với Vương tiền bối: “Tiền bối, nơi này còn có tà vật sao?”
Vương tiền bối khẽ gật đầu: “Âm khí ở trong miếu ngưng tụ không tiêu tan, e rằng ở đây có đồ vật tụ tập âm khí!”
Vừa dứt lời, Lão Tần gia liền mở miệng nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta liền vào xem đi!”
Nói xong, mọi người liền xoay người đi về phía ngôi miếu cũ.
Ngôi miếu này cũng không có gì khác biệt so với lần trước tôi đến, vẫn dột nát cũ kĩ như vậy.
Ngoại trừ lần này âm khí ở trong miếu tương đối dày đặc, cũng không có khác biệt quá nhiều.
Dù sao tôi cũng không nhìn thấy có gì khác biệt, càng không nhìn ra vật tụ tập âm khí mà Vương tiền bối đã nói.
Nhưng ngoài trừ tôi, Độc đạo trưởng cùng sư phụ, cũng không có phát hiện việc khác thường.
Chỉ nghe Độc đạo trưởng nói với Vương tiền bối: “Tiền bối, hậu bối có đạo hạnh nông cạn, thật sự nhìn không ra trong miếu có vật tụ tập âm khí!”
Vương tiền bối cũng không thừa nước đục để thả câu, ông dùng cây gậy trong tay chỉ vào tượng thần không đầu cách đó không xa, sau đó mở miệng nói: “Mấy người hãy đào đất dưới tượng thần này lên, liền sẽ biết chân tướng!”
Mọi người nghe thấy, sắc mặt đều trở nên ngưng trọng.
Tôi càng không dám để chậm trễ: “Để tôi!”
Nói xong, tôi trực tiếp lấy ra đao chặt thi từ trong túi trang bị.
Ở đây cũng không có công cụ bằng sắt nào khác, đành phải cầm đao bắt đầu đào bới.
Trong ngôi miếu cũ này, đất dưới chân tượng thần đều ẩm ướt, mang theo mùi ẩm mốc, đào lên cũng không khó.
Về phần những người còn lại, lúc này đều vây quanh ở bên người tôi, muốn nhìn một chút bên dưới thần tượng, rốt cuộc có cái gì.
Tôi đào xuống dưới ước chừng nửa mét, đột nhiên đào được một cái bình gốm.
Tôi hơi nhíu mày, nhưng cũng không dừng lại, tiếp tục đào dọc theo hai bên.
Chỉ một lát sau, lại từ trong đất đào ra một cái bình bằng đất sét.
Rất nhỏ, có kích thước giống như một bình rượu nhỏ.
Trên mặt được bịt kín bằng sáp trắng, bên ngoài bình có khắc chữ “Phong”, cũng không biết trong này có gì.
Sau khi lấy cái bình này ra khỏi bùn đất, tôi có chút nghi hoặc liền nói với Vương tiền: “Tiền bối, là hai cái bình này sao?”
“Vẫn còn chưa hết, tiếp tục đào, bên trong vẫn còn!” Vương tiền bối mở miệng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/113.html.]
Tôi cũng không do dự, đặt bình gốm ở một bên, tiếp tục đào xuống dưới.
Về phần những người khác, bọn họ cũng cảm thấy khó hiểu.
Sư phụ đề nghị mở cái bình này, nhưng bị Vương tiền bối từ chối, nói tạm thời chờ một lát.
Kết quả sau một hồi, tôi lại phát hiện vẫn còn rất nhiều bình gốm như thế này ở đây.
Cứ như vậy, tôi liên tiếp đào ra mười một cái bình giống như vậy từ bên dưới tượng thần này.
Mà đất ở dưới bức tượng, gần như đã bị khoét rỗng.
Tôi cẩn thận kiểm tra từ trái sang phải, không thấy còn cái bình nào nữa, lúc này mới buông đao xuống.
Tôi mở miệng nói với Vương tiền bối: “Tiền bối, bên trong hết rồi, chỉ có những cái bình này!”
Vương tiền bối khẽ gật đầu: “Chàng trai trẻ, vất vả rồi !”
Tôi cười hai tiếng “ha ha”, đồng thời tiếp tục hỏi: “Tiền bối, trong bình này rốt cuộc là cái gì ?”
Vương tiền bối cúi xuống, chậm rãi cầm lấy một cái bình, sau đó nói với tôi: “Trong bình này, chính là một đám lệ quỷ còn chưa thành hình! Cùng với tên ác quỷ không thể g.i.ế.c chết.”
Lời vừa vừa được nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc há hốc mồm.
Mọi người đều trợn mắt nhìn chằm chằm Vương tiền bối, chẳng lẽ câu chuyện về “Bình sinh mệnh” mà sư phụ đã kể là chuyện có thật sao?
Ác quỷ kia thật sự sống được là do hồn phách đã bám vào trong bình, cho nên mới dẫn đến việc g.i.ế.c không chết?
“Nói như vậy, nơi này là đất dưỡng quỷ? Yêu Đạo dưỡng quỷ ở chỗ này?” Độc đạo trưởng hỏi ra nghi vấn.
Vương tiền bối khẽ gật đầu: “Đúng vậy! Mười một cái bình, mười một con quỷ.”
Nói xong, Vương tiền bối cầm lấy cái bình trong tay, vứt trên mặt đất.
Chỉ nghe “Uỳnh” một tiếng giòn vang, trong nháy mắt bình gốm đã bị đập vỡ.
Cùng lúc đó, có một ít tro trắng cũng rơi trên mặt đất.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng hơn chính là. Chúng tôi nhìn thấy trong cái bình vỡ này, ngoài một ít tro cốt, còn có một hình người bằng rơm và một lá bùa đen.
Sư phụ thấy như vậy, liền cẩn thận cầm lên lá bùa đen cùng với người rơm ở trong cái bình vỡ.
Người rơm làm từ mấy cây rơm rạ, rất thô sơ.
Nhưng mà trên lá bùa đen, lại dùng bút đỏ viết một chữ “Mệnh” .
Sư phụ nhìn thấy lá bùa này đã lộ ra vẻ mặt kinh ngạc : “Quỷ mệnh phù!”
Vương tiền bối khẽ gật đầu: “Không sai, nguyên nhân chính là vì sự tồn tại của lá bùa chú, cho nên những hồn phách này không thể rời khỏi đây, chỉ có thể ngày ngày đêm đêm chịu đựng tà khí xâm nhập, cho đến khi oán hận càng ngày càng sâu, đến một ngày nào đó sẽ biến thành lệ quỷ!”