Minh Hôn - 1082
Cập nhật lúc: 2024-07-31 10:54:59
Lượt xem: 15
Bây giờ nơi này đã trở thành một thị trấn trống rỗng, lão La có ở lại đây cũng chẳng có ích gì.
Thậm chí có thể gặp phải tàn dư của đám Mắt Quỷ, hoặc gặp phải đám yêu đồ của Nhật Nguyệt giáo.
Vì vậy, tôi đã để ông ấy đến trấn Thanh Thạch, cũng coi như là có thể đảm bảo được sự an toàn của lão La.
Nói xong lời ấy, tôi và lão Phong nhanh chóng chạy vào trong núi.
Hai vị sư phụ đều là những người thân duy nhất còn lại trên đời của tôi và lão Phong.
Trong cuộc đời của hai người chúng tôi, các vị sư phụ cũng chính là người ông, người cha ruột thịt của chúng tôi, và tình cảm đó không thể tách rời.
Hiện giờ hai người bọn họ đã bị đám yêu đồ của tà giáo bắt đi, sống c.h.ế.t chưa rõ, khiến cho tôi và lão Phong cực kỳ lo lắng.
Đồng thời, chúng tôi cũng muốn đuổi theo, xem liệu có thể tìm ra manh mối nào để cứu được hai vị sư phụ trở về không.
Nếu chúng tôi tới muộn hơn, hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.
Tôi và lão Phong cắm đầu cắm cổ chạy vào trong núi! Không ngừng tìm kiếm manh mối.
Trên mặt đất còn lưu lại một vài dấu chân, còn có dấu vết bụi cây bị bẻ gãy. Chúng tôi tiếp tục tìm kiếm về phía trước…
*******
Sư phụ bị bắt đi, chuyện này đối với tôi và lão Phong mà nói chẳng khác gì nhìn thấy sét đánh giữa trời quang.
Tuy nhiên, tất cả những gì chúng tôi có thể làm chỉ là cố gắng hết sức để cứu vãn được tình hình.
Hy vọng chúng tôi có thể giải cứu hai vị sư phụ thành công trước khi đám yêu đồ của Nhật Nguyệt Giáo kịp ra tay với hai người họ.
Đáng tiếc ông trời không cho chúng tôi cơ hội này, tôi cùng lão Phong không ngừng tìm kiếm, từ buổi sáng tới khoảng ba giờ chiều vẫn vô ích.
Chúng tôi đã chạy hết hơi, nhưng vẫn không thể đuổi kịp hai vị sư phụ và đám yêu đồ kia.
Cho đến khi tôi và lão Phong lần theo những vết đấu chân để lại, đến một bụi cây thì mới chịu dừng lại.
Bởi vì chúng tôi phát hiện, có một con sông nhỏ ở phía trước chúng tôi.
Sau khi manh mối đến đây thì lập tức bị gián đoạn.
Không chỉ như thế, ở bên cạnh sông nhỏ, trên một tảng đá lớn còn có dấu vết từng bị lôi kéo.
Loại dấu vết này, tôi cùng lão Phong chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra được đó là gì.
Nói cách khác, đây là dấu vết để lại sau khi tàu hoặc thuyền rời đi.
Những tên yêu đạo đó đã ngồi thuyền rời khỏi nơi này rồi.
Tôi và Lão Phong không thể theo đuổi bọn chúng được nữa.
Bởi vì chúng tôi căn bản không biết được đối phương đang đi ngược dòng hay xuôi dòng.
Giữa núi rừng mênh m.ô.n.g rộng lớn này, muốn tìm được hai vị sự phụ quả thực không hề dễ dàng.
“Mẹ kiếp!”
Tôi tức giận mắng to một tiếng, chân đá vào một gốc cây ở bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1082.html.]
Nhưng tôi vẫn không thể trút được cơn giận trong lòng, cảm giác vô cùng bực bội và uất nghẹn, giống nhưng muốn lên trời mà không có đường, muốn xuống đất mà không thấy lối vậy.
“Sư phụ!” Tôi hét lên một tiếng thật to, muốn nhận lại lời hồi đáp.
Tuy nhiên, âm thanh vang vọng lại chỉ khiến lũ chim sợ hãi.
Lão Phong thậm chí còn trực tiếp quỳ xuống tạo ra một tiếng “bịch bịch”, hướng mặt về phía sông nhỏ.
Ngày thường, lão Phong chỉ bày ra một vẻ mặt lạnh lùng, cơ bản là nhìn vào không thể biết được cảm xúc của cậu ấy, nhưng lúc này hai mắt của lão Phong đã đỏ ngầu.
Cậu ấy hướng mặt về phía sông, buồn bã kêu lên một tiếng: “Sư phụ…”
Đối với lão Phong mà nói, Độc đạo trưởng chính là người đã cho cậu ấy cơ hội sống thứ hai.
Hiện giờ hai vị sư phụ đều đã bị bắt đi, tinh thần của chúng tôi cũng gần như suy sụp.
Tôi và lão Phong cùng đứng sững sờ tại đó, trong lúc nhất thời đều không nói nên lời.
Chúng tôi không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ có thể đứng nhìn dòng nước không ngừng chảy qua trước mắt.
Mãi một lúc lâu sau, tôi mới dựa người vào một gốc cây.
Thấy trời đã tối, tôi bèn nói với lão Phong: “Lão Phong, chúng ta về nhà đi!”
Khi nói ra những lời này, trong lòng tôi vô cùng khó chịu.
Bởi vì điều này có nghĩa là tôi đã từ bỏ tìm kiếm, nhưng bây giờ chúng tôi có còn lựa chọn nào khác đây?
Chúng tôi còn có thể làm được gì? Tiếp tục lang thang ở trong núi sao?
Trong ngọn núi già rộng lớn này không có manh mối gì, cho dù chúng tôi có đi đến gãy cả chân cũng chẳng tìm nổi một bóng người.
Lão Phong ngồi dưới đất, vẻ mặt mất mát.
Cậu ấy nghe thấy tôi nói như vậy, cũng đành thở hắt ra một hơi.
“Đi thôi! Về nhà suy nghĩ cách khác.”
Nói xong, lão Phong cũng đứng lên.
Sau đó, cả tôi và lão Phong đều cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Nhưng chúng tôi cũng chỉ có thể quay lại hướng xuất phát, đi từng bước trở về.
Dọc đường đi, tôi và lão Phong đều chẳng nói gì nhiều
Bởi vì cả hai chúng tôi đều đang nghĩ về chuyện của các vị sư phụ, điều càng quan trọng hơn là, bây giờ chúng tôi không biết mình nên làm gì.
Dường như hai người chúng tôi đã mất đi sự bình tĩnh thường ngày, đầu óc gần như trống rỗng.
Tới khi chúng tôi ra khỏi núi và quay lại đường lớn lần nữa, thì trời đã về đêm rồi.
Tôi châm điếu thuốc, chậm rãi bước từng bước về phía trước.
Cũng không biết đi được bao lâu, cuối cùng chúng tôi cũng bước ra khỏi đường núi.
Mà nơi này, đã có tín hiệu di động.