Minh Hôn - 107
Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:00:59
Lượt xem: 71
Tôi có thể nhìn ra ông lão này rất trấn định, khi nói lời này cũng không chớp mắt.
Không biết là đang giả vờ hay là thật sự tự tin.
Sau khi nghe xong tất cả chúng tôi đều lộ ra vẻ kinh ngạc .
Không cần cặn kẽ tìm hiểu vấn đề? Tùy tiện nghe qua một lần đã muốn động thủ.
Tôi không do dự bổ sung một câu: “ Vương tiền bối, Bác đạo trưởng , sườn nói kia chúng tôi đã đi qua, ngoại trừ tên ác quỷ đó ra thì còn có rất nhiều quỷ nô của hắn, nếu cứ thế mà xông vào, có thể phạm sai lầm..”
Người đàn ông mập mạp vừa nghe tôi nói như vậy, đột nhiên cười lên một tiếng: “Nhóc con, bọn chúng chỉ là mấy con tiểu quỷ mà thôi, nhóc đã sợ thành như vậy, đêm nay bần đạo sẽ g.i.ế.c hết bọn chúng!”
Người đàn ông mập mạp đột nhiên nói như vậy, nhìn qua rất có khí thế, là kiểu vô cùng tự tin.
Nghe đối phương nói như vậy, chuyện đã đến mức này, tôi còn nói được gì chứ.
Còn sư phụ và Lão Tần gia thì nhìn nhau một cái, cũng không nói được lời nào.
Nhưng Độc đạo trưởng và Bạch Phong lại vô cùng tin tưởng, không chút nghi ngờ.
Tôi đành thì thầm hỏi Bạch Phong, hai vị này có thật sự lợi hại như lời nói của Độc đạo trưởng không?
Một lão già đi cũng không vững, một người mập mạp xấp xỉ một trăm cân, thật sự có thể bắt quỷ hàng yêu.
Bạch Phong trịnh trọng gật đầu, cậu ta nói rằng nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo được bằng thùng.
Vương tiền bối đính thân đến tọa trấn, Bác đạo trưởng cũng nói như vậy, nhất định sẽ không có vấn đề, chúng tôi chỉ cần nghe lệnh làm theo là được.
Nghe thấy Bạch Phong nói như vậy, lúc này tôi mới yên tâm.
Sau khi xác định thời gian, tôi và sư phụ quay về cửa hàng chuẩn bị một chút đồ đạc.
Vàng thật thì không sợ lửa, hai người này thật sự có bản lĩnh hay không, tối nay đi đến sườn núi của khu mộ cổ thì sẽ rõ.
Chuẩn bị xong đồ đạc, khoảng bốn giờ chiều, Lão Tần gia đã lái xe tang của nhà tang lễ đưa chúng tôi đến sườn núi của khu mộ cổ.
Khi chúng tôi đi đến ngoại ô thành phố, trời cũng đã tối.
Mọi người ăn chút cơm, người đàn ông mập mạp đã uống hai chai bia, không chút sợ hãi uống rượu bia sẽ làm ảnh hưởng tới chuyện tối nay.
Sau đó chúng tôi lái xe đi thẳng đến sườn núi khu mộ cổ.
Con đường đầy bùn đất, sau khi chúng tôi đến được sườn núi thì đã hơn chín giờ tối.
Trời đã tối, bốn phía chung quanh sườn núi không một bóng người, âm u vắng vẻ, một vầng trăng khuyết treo cao, thỉnh thoảng có vài đám mây đen bay qua, càng làm cho không khí trở nên quỷ dị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/107.html.]
Bởi vì từng đến đây, bảy người chúng tôi cũng không cần phải đi lòng vòng, trực tiếp chạy về phía ngôi miếu cũ.
Tôi và Bạch Phong đi ở phía trước để mở đường, trong lòng hơi lo lắng.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, chúng tôi đã đi ra khỏi lùm cây và có mặt ở bên ngoài ngôi miếu cũ.
Vừa chạy ra khỏi lùm cây tôi liền quay đầu về phía Vương tiền bối và người đàn ông mập mạp nói : “Vương tiền bối, Bác đạo trưởng, ngôi miếu cũ này chính là hang ổ của tên ác quỷ kia.”
Tôi vừa dứt lời thì Vương tiền bối và Bác đạo trưởng cùng với đám người của sư phụ đã đi ra khỏi lùm cây.
Bởi vì tuổi tác của Vương tiền bối đã cao cho nên lúc này ông có chút thở gấp.
Còn Bác đạo trưởng bởi vì quá mập, lúc này cũng liên tục hít thở mạnh, đầu đầy mồ hôi, dáng vẻ mệt mỏi.
Nhìn bộ dáng này của bọn họ tôi lại có chút chột dạ.
Trận chiến còn chưa bắt đầu mà? Sao đã mệt đến không chịu được rồi.
“Tiền bối, ngài có cần nghỉ ngơi một chút không?” Độc đạo trưởng đứng ở bên cạnh hỏi.
Nhưng người đàn ông mập mạp lại khoát tay một cái, nói: “Mặc dù xương cốt và thân thể không còn khỏe như trước nhưng đối phó với mấy con mèo con ch.ó thì không thành vấn đề.”
Nhưng lời nói chỉ mới nói được một nửa thì sắc mặt của Vương tiền bối đã trầm xuống, trong mắt lập tức phóng ra một tia hung ác.
Tay trái cầm quải trượng, tay phải vung lên một cái, liền có một lá bùa được b.ắ.n ra từ trong tay ông ấy.
Lá bùa màu vàng này giống như một phi tiêu, trực tiếp từ trong tay Vương tiền bối bay ra ngoài.
Lời này vừa nói xong, không đợi mọi người kịp phản ứng.
Tôi nhìn thấy lá bùa vàng bay vào trong lùm cây, nghe “ầm” một tiếng, sức mạnh của lá bùa đã bộc phát.
Sau đó tôi liền nghe thấy tiếng hét thảm của một người đàn ông “A”.
Nghe thấy tiếng hét này mọi người đều giật mình, theo bản năng mà quay đầu nhìn sang.
Sư phụ nhìn về phía tôi nói: “Tiểu Vĩ, con qua đó nhìn xem tình huống thế nào!”
Tôi không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy về phía lùm cây, Bạch Phong cũng chạy theo.
Đợi đến khi chạy đến được lùm cây, hai chúng tôi đều ngây người.
Bởi vì chúng tôi phát hiện bên trong lùm cây có một con quỷ áo trắng vừa ngã xuống.
Hiển nhiên là con quỷ này đã bị lá bùa vàng đã đánh ngã, không tài nào đứng lên được.