Minh Hôn - 1058
Cập nhật lúc: 2024-07-30 18:58:31
Lượt xem: 12
Cứ như vậy, chúng tôi sao có thể phá được trận pháp này?
Cho dù có đổ hết m.á.u thì phong ấn trấn quỷ này cũng không thể bị phá vỡ.
Ngoại trừ tôi, lão Phong đang cau mày, còn âm thầm chửi một câu: Chết tiệt.
Mà mụ phù thủy già kia đứng ở trên tòa tháp cách đó không xa lại bày ra vẻ mặt tươi cười giả tạo.
Ở ngay lúc này, mụ ta phát ra tiếng cười “Ha ha ha” chói tai.
“Chỉ dùng chút mánh khoé nhỏ nhoi này mà còn muốn phá trận pháp của bọn tao đúng là nằm mơ giữa ban ngày.” Trên mặt Dì Mỹ Nhân hiện lên vẻ đắc ý.
Còn ở bên này, chúng tôi đã tức giận đến nổi lửa.
“Thật là đáng chết!”
“Con mèo yêu đó đã hút hết m.á.u tươi đi rồi, như này thì biết phá trận thế nào!”
“Đúng vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, dù có đổ bao nhiêu m.á.u vào cũng vô ích!”
“Xong rồi, bây giờ e là không thể tấn công được nữa!”
“…”
Trong lúc nhất thời, tại hiện trường bắt đầu xuất hiện rất nhiều lời bàn tán, phần lớn đều không nghĩ có thể phá được trận pháp này.
Đây là cách duy nhất để phá vỡ phong ấn trấn quỷ này.
Nếu cách này mà thất bại, thực sự không còn có cách nào khác nữa.
Tôi cau mày, sau đó cả tôi và lão Phong đều dừng việc rót Đạo Khí vào màn ánh sáng kia, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Thượng Quan Thư đang đứng bên cạnh: “Thi Muội, bây giờ phải làm sao? Còn có cách nào khác không?”
Sắc mặt của Thượng Quan Thư cũng rất khó coi, cô ấy khẽ lắc đầu: “Không có, chỉ có mỗi cách này mà thôi.”
Nghe đến đó, tôi không khỏi thở dài.
Nếu thật sự chỉ có mỗi một cách này, vậy hôm nay họ sẽ phải xấu hổ rồi.
Đã đến tận cửa phân đà của đám Mắt Quỷ rồi, lại bị trận pháp này ngăn cản, lúc này trong lòng tôi thật sự có một loại cảm giác bất lực khó nói thành lời.
Vậy mà mụ Dì Mỹ Nhân vẫn cứ giữ nụ cười giả tạo như cũ, “Chờ tới khi trời sáng, để xem chúng mày còn vây đánh phân đà núi Lang Nha thế nào, chờ tới lúc ấy, bà già này sẽ thả đám thi quái ra, cắn c.h.ế.t cả hai tên đạo sĩ này!”
Nói xong, lão yêu bà kia đã dùng ánh mắt dữ tợn nhìn tôi và lão Phong chằm chằm.
Tôi và lão Phong là hai người sống duy nhất có mặt ở đây, còn lại tất cả đều là quỷ.
Tôi trầm mặt xuống, không đáp trả lời mụ ta, trong lòng tôi còn đang mãi suy nghĩ xem có cách nào khác hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/1058.html.]
Mà cách đó không xa, một số quỷ tu khác như Dạ Phong, Lý Húc, Vương Bảo Thành, Đằng Ngưu,… cũng đang xôn xao.
Họ đều đang bàn bạc, muốn tìm kiếm một cách phá giải trận pháp phong ấn khác.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ cách thức vừa rồi, không còn một cách nào khác có thể phá giải được phong ấn kia.
Nhưng phương pháp này căn bản không có tác dụng, mèo yêu kia có thể hút máu, nếu tiếp tục sử dụng phương pháp ấy, rõ ràng là vô dụng.
Dưới tình huống như vậy, chúng tôi thực có cảm giác muốn lên trời mà không có cửa, muốn xuống đất mà không có đường.
Chúng tôi đều bị chặn lại ở cửa, không ai có thể thể hiện được năng lực của mình.
Chỉ trong thời gian chưa đến một phút, lão yêu bà cùng con mèo yêu kia đã phá vỡ tất cả sự chuẩn bị và chờ mong của chúng tôi.
Chúng tôi không đi, bọn họ cũng không đi.
Thượng Quan Thư và những người khác đã rút lui để thảo luận biện pháp đối phó, tôi và lão Phong cũng quay trở lại.
Lúc này, chúng tôi lặng lẽ đứng một bên hút t.h.u.ố.c lá để giải tỏa cảm xúc.
Bởi vì liên quan đến thân phận, hai người chúng tôi không tham gia vào cuộc thương nghị của chúng quỷ.
Nhưng tôi vẫn nghe được loáng thoáng, có vị quỷ tu muốn mời tiên gia tới giúp đỡ.
Lợi dụng quan hệ của Thượng Quan Thư và Hồ Mẫu, muốn mời Hồ Mẫu tới đây, mạnh mẽ phá vỡ quỷ ấn kia để mọi người có thể vọt vào trong khe núi…
Nhưng vì khoảng cách hơi xa, chúng tôi nghe không được rõ cho lắm, nhưng may mắn thay, chúng tôi cũng chẳng quan tâm.
Lúc này, lão Phong phun ra một làn khói và chậm rãi lên tiếng: “Vấn đề hiện tại kỳ thật chính là con mèo yêu đáng c.h.ế.t kia. Chỉ cần nghĩ ra được cách đối phó với con mèo c.h.ế.t tiệt đó, hẳn những vấn đề còn lại đều có thể giải quyết nhanh chóng!”
Lão Phong vừa dứt lời, Phong ca cũng hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Vô nghĩa, ai chẳng biết vấn đề nằm ở chỗ con mèo yêu kia. Nhưng chính vì trận pháp này, mà chúng quỷ không có cách nào tới gần vách tường ngăn đó, căn bản không có cách đối phó với con mèo yêu kia. Nếu không phải vì bị trận pháp ngăn cản, ông đây đã xé xác con mèo yêu dị hợm kia rồi!”
Phong ca khinh thường mở miệng, nhưng anh ta cũng không thể đưa ra kế sách gì.
Tôi bỗng loáng thoáng cảm giác được gì đó, hơi nhăn mày lại.
Tôi bắt đầu tự lẩm bẩm trong miệng: Con mèo kia, con mèo kia…
Hai người lão Phong và Phong ca thấy tôi bỗng nhiên bắt đầu lẩm bẩm thì đều liếc nhìn nhau một cái.
Sau đó, tôi liền nghe thấy Phong ca hỏi mình: “Tiểu Đinh, có phải cậu đã nghĩ ra được cách gì hay không?”
Tôi không trả lời anh ta, mà vô thức mở lòng bàn tay của mình ra.
Nhìn lòng bàn tay xong, tôi lại đưa mắt nhìn về phía con mèo yêu đang ngồi xổm trên cửa núi và nhìn chằm chằm vào chúng tôi kia.
Ngay sau đó, một tia sáng chợt lóe lên, một ý nghĩ xuất hiện trong tâm trí tôi.