“……” Nguyễn Kiều Kiều cạn lời. Với cái thứ đó, ừm, cô bé thể trái lương tâm mà câu nó thể bảo vệ nữa.
Tuy nhiên.
“Tao Tư mà, Tư cũng thể bảo vệ tao.” Nguyễn Kiều Kiều nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, mày ngủ đông , .”
Nói xong cô bé đầu Hứa Tư phía : “Anh Tư, cái hang động thể cho Tiểu Bạch ở ? Sau rảnh rỗi chúng còn thể thăm nó.”
“……” Hứa Tư, cũng chẳng .
đối diện với đôi mắt nhỏ đầy mong chờ của Nguyễn Kiều Kiều, chỉ thể gật đầu.
“Xì xì……” Vậy tạm biệt bé đáng yêu nhé, ngủ đây.
Được sự cho phép, Tiểu Bạch trườn vèo một cái ngoài, cứ như con rắn nãy còn quyến luyến nỡ rời là nó .
Tay Nguyễn Kiều Kiều vẫn còn lơ lửng giữa trung, chớp chớp mắt. Không tại , cô bé bỗng cảm thấy thương cảm, Tiểu Bạch sẽ là cứ mơ tưởng đến cái hang động đó mãi, nên mới giả vờ bày bộ dạng buồn bực vui đấy chứ?
Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy nên nghĩ về bạn nhỏ của như , vỗ vỗ má, dậy.
Thịt Thịt vẫn đang Tam Mao đuổi chạy tán loạn khắp sân.
Nguyễn Kiều Kiều ngoài gọi một tiếng, Tam Mao lúc mới đại phát từ bi thu móng vuốt , bước những bước chân vui vẻ nhảy nhót tới.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nguyễn Kiều Kiều cúi xuống khó nhọc bế nó lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-535-moi-lam-an-lon-1.html.]
Mới qua đầy nửa năm, Tam Mao từ một con mèo con đáng thương lớn thành một con mèo mập ú, bụng ngấn ba tầng mỡ. Tuy béo nhưng kích thước của nó vẫn thể so với Thịt Thịt, mà vẫn thể đuổi đ.á.n.h Thịt Thịt khiến nhà cửa gà bay ch.ó sủa suốt ngày.
Tam Mao ở nhà họ Nguyễn cũng coi là "mèo đại gia", bình thường trừ Nguyễn Kiều Kiều thì chẳng thiết với ai. Giờ Nguyễn Kiều Kiều bế, nó liền phơi cái bụng to kêu meo meo, thỉnh thoảng còn thè lưỡi l.i.ế.m liếm cô bé, thiết vô cùng.
“Tam Mao, bà nội bảo trong tiệm chuột, ngày mai chú Tư sẽ mang mày tiệm, mày bắt chuột cho giỏi đấy nhé, .”
“Meo ~” Tam Mao kêu một tiếng mềm mại, chẳng hiểu .
Nguyễn Kiều Kiều ôm nó vuốt ve một lúc mới thả xuống, nó lười biếng đến bên đống củi, nhảy phắt lên một cách nhẹ nhàng, ườn phơi nắng ấm áp.
Lúc từ nhà chính truyền đến tiếng bước chân nặng nề. Nguyễn Kiều Kiều thấy bà nội Nguyễn đang xách một cái chậu sắt nặng nhọc , cô bé cùng Hứa Tư vội chạy tới giúp.
Hứa Tư sức lớn, ít nhiều còn giúp , chứ Nguyễn Kiều Kiều chủ yếu là góp vui.
bà nội Nguyễn thấy vẫn nhịn . Nguyễn Kiều Kiều vì giúp đỡ mà mặt đỏ bừng, ngẩng đầu bà với vẻ nghi hoặc.
Bà nội Nguyễn bảo: “Trẻ con trẻ cái, tự chơi , cái cần đến cháu .”
Nguyễn Kiều Kiều ghì xuống, , vẫn đỏ mặt tía tai giúp đẩy cái chậu ngoài, đẩy hỏi: “Bà nội, trứng vịt muối muối ăn hết ạ?”
“Vẫn , nhưng việc buôn bán trong tiệm dạo ngày càng , nghèo ăn đồ ngon thì thích ăn chút cái , bà nhiều thêm chút để phòng hờ.”
Việc kinh doanh trong tiệm hiện tại thực sự phát đạt, khách lẻ mỗi ngày cũng nhiều. Tuy đa tiệm đều tiền ăn, nhưng cũng thiếu những tiền ăn cơm, chỉ thể uống chút cháo, cần ít dưa muối hoặc trứng vịt muối ăn kèm.
Bà nội Nguyễn thời buổi kiếm ăn khó khăn, kiếm tiền thì cứ kiếm, nhưng giúp gì thì giúp. Khi khác uống bát cháo, thể tặng kèm chút đồ chua, họ cũng chẳng lỗ bao nhiêu tiền.