Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 533: Món quà của sói (6)

Cập nhật lúc: 2025-12-19 07:08:03
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau đó cô bé thấy Hứa Tư đầu bỏ . Nguyễn Kiều Kiều chớp mắt, chớp mắt, còn hiểu chuyện gì xảy thì thấy tiếng cửa phòng khách mở . Cơn buồn ngủ lập tức tan biến sạch sẽ, cô bé chẳng kịp xỏ giày, để chân trần chạy vọt ngoài. Quả nhiên thấy Hứa Tư mở cửa phòng khách, đang định xuống lầu.

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Nguyễn Kiều Kiều vội vàng chạy tới túm lấy .

 

“Anh Tư, định đấy.” Cô bé hạ thấp giọng hỏi, đ.á.n.h thức hai trai phòng bên cạnh.

 

“Phần thưởng, lấy .” Hứa Tư mặt biểu cảm trả lời, xong định tiếp.

 

“Lấy gì! Em tặng cho . Trưa nay tặng quà sinh nhật cho em, bố đối xử , cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì, những phần thưởng đó với chắc quan trọng lắm. Em cũng thể nhận quà của , nên em mới tặng phần thưởng của cho .”

 

“……” Hứa Tư mím chặt môi.

 

“Anh Tư?”

 

“Anh cũng tặng quà cho em, phần thưởng của em, là của .” Hứa Tư, giọng điệu đầy u oán.

 

Nguyễn Kiều Kiều chớp mắt, tiêu hóa một lúc lâu mới hiểu đang gì.

 

Vừa định gì đó thì thấy đôi mắt xanh lục của trong bóng tối càng thêm u oán: “Bố đối xử với , phần thưởng với quan trọng, tặng cho em.”

 

“……” Nguyễn Kiều Kiều ôm mặt.

 

Nói thế thì đúng thật.

 

Bố của xác Hứa Tư đối xử với tệ, giờ thì bỏ mặc luôn .

 

Phần thưởng của cũng tặng hết cho cô bé……

 

Ừm, câu bắt bẻ chỗ nào.

 

mà!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-533-mon-qua-cua-soi-6.html.]

“Anh Tư, đừng loạn nữa. Anh với giống , ngoài, em qua . Chúng quan hệ thế thì cần chú trọng mấy cái nghi thức xã giao đó, đúng ? Hay là ý tặng em cái gì thì em lập tức tặng cái gì đó cho ?”

 

“……” Hứa Tư.

 

Không gì, mặt cảm xúc.

 

Nguyễn Kiều Kiều , cảm thấy cái vẻ mặt cảm xúc của thực sự u oán.

 

Cô bé kéo về phòng , nhỏ giọng dỗ dành: “Anh Tư, bỏ qua ? Em hứa với , tất cả phần thưởng của em đều thuộc về , bao giờ tặng cho khác nữa.”

 

“……” Hứa Tư.

 

“Anh Tư, mà, em buồn ngủ lắm , chuyện cứ thế tính nhé, ?”

 

“Với , Tư, em còn hỏi tội , giấy khen của em ? Em là tặng cho nuôi, biến mất, lấy ? Em còn thấy ngăn kéo trong phòng khóa , giấu trong đó ?”

 

“……” Hứa Tư, trong bóng tối, vành tai đỏ lên.

 

Im lặng hồi lâu, mới thốt một chữ: “Ừ.”

 

“Anh Tư, như thế là . Tờ giấy khen đó em tặng cho nuôi , lén giấu như là hành vi .” Nguyễn Kiều Kiều thở dài , tuy cô bé hiểu giấu mấy thứ đó gì.

 

cô bé cảm thấy nếu hiện tại đang ở thế giới của cô bé, thì cô bé nên dạy cách , rốt cuộc cũng ăn thịt của mười mấy năm còn gì?

 

“Anh thế sẽ khiến em trở thành giữ lời hứa. Nếu thích, giấy khen của em đều cho hết, nhưng lén lấy như nữa.”

 

Hứa Tư im lặng vài giây, thấy cô bé vẻ phiền não, mới gật đầu.

 

Nguyễn Kiều Kiều , trong lòng đầy cảm khái.

 

Thực cô bé sớm phát hiện con sói ngốc cố chấp, nhưng dù cố chấp đến , chỉ cần biến chủ ngữ của sự việc thành cô bé là .

 

 

Loading...