Đến cửa bưu điện, Nguyễn Kiến Quốc bê từng gói bưu kiện cái to hơn cái , khóe miệng Nguyễn Kiều Kiều giật giật.
Cô bé cảm thấy lẽ , dì và ông ngoại đang thi xem bưu kiện của ai to hơn, nên mới khéo thế , cái to gấp đôi cái .
Gói của Thư Lãng nhỏ nhất nhưng cũng nặng nhất. Tiếp theo là của Thư Vi, to hơn của Thư Lãng nhưng nhẹ hơn. Cuối cùng là của ông cụ, gói của ông to đến mức dọa , cũng siêu nặng, mấy khiêng . Đặt gói đó xuống xong, hai gói của Thư Vi và Thư Lãng chỉ thể xếp chồng lên , và thế là Nguyễn Kiều Kiều cùng Hứa Tư thành công mất chỗ .
Nguyễn Kiến Quốc đống bưu kiện khổng lồ cũng kinh hãi một chút. Ông ngờ nó to đến thế, to đến mức con gái ông còn chỗ .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ông vòng quanh thùng xe ba bánh hai vòng, cuối cùng hết cách, đành tháo mái che bên gửi tạm ở bưu điện, đó cho Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư sát lưng ghế lái của ông, dặn hai đứa bám chặt lấy vai ông, lúc mới miễn cưỡng lên đường.
Chỉ là khi ông về đến nhà, thấy ông để hai đứa trẻ nguy hiểm như , nghi ngờ gì nữa, ông bà nội Nguyễn mắng cho một trận té tát.
“Mấy năm nay não ch.ó tha ? Anh để Kiều Kiều thế, ngã thì !” Bà nội Nguyễn càng nghĩ càng giận, chẳng cần con trai lớn thế nào, cầm luôn cái chổi đang quét sân lao tới.
Nguyễn Kiến Quốc nhe hàm răng trắng bóc nịnh nọt với bà, đó chui tọt qua cái chổi, chạy một mạch trong sân.
Bên , Thư Khiết đang cầm kéo mở bưu kiện.
Bà ba gói bưu kiện cũng cạn lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-519-ba-cuong-em-gai-khac-2.html.]
Đối với ba kẻ ấu trĩ trong nhà bà thực sự bó tay, đặc biệt là ông cụ Thư. Rõ ràng là một cán bộ lão thành nghiêm túc như thế, chẳng lưu lạc đến nông nỗi ?
Dạo ông cụ Thư gửi một bức thư đến, rằng sức khỏe ông hồi phục hẳn, bác sĩ cho phép ông đến nhà họ Nguyễn, ông chỉ thể gửi một ít quà. Đương nhiên, ông đặc biệt nhấn mạnh chỗ quà , trừ một phần nhỏ cho Nguyễn Kiệt và Nguyễn Hạo, còn đều là của Nguyễn Kiều Kiều, bảo bà nhất định cho Nguyễn Kiều Kiều con bé còn ông ngoại là ông đây.
Ngày hôm nhận thư, Thư Khiết bàn với Nguyễn Kiến Quốc gửi nốt linh chi còn của bà nội Nguyễn cho ông, chỉ là hiện tại bên đó nhận .
Còn Thư Vi và Thư Lãng thì chẳng thèm báo tiếng nào, cứ thế gửi thẳng bưu kiện đến, cứ như hẹn , còn đến cùng một ngày.
Thư Vi gửi đa là quần áo và giày dép, còn Thư Lãng là thực tế nhất, ngoài gửi đồ cho Nguyễn Kiều Kiều, còn gửi cho Nguyễn Hạo và Nguyễn Kiệt mỗi một bộ sách.
Quần áo của Nguyễn Kiều Kiều vốn nhiều đến mức thể mặc cả tháng trùng bộ nào.
Giờ thêm ba gói to đùng nữa, cô bé thể mặc ba tháng trùng!
Thư Khiết và bà nội Nguyễn chỉ riêng việc sắp xếp đống đồ mất hai ba tiếng đồng hồ, nhét đầy tủ quần áo của Nguyễn Kiều Kiều vẫn hết, chiếm dụng sang cả tủ của bà nội Nguyễn.
“Đợi đến nghỉ đông, nếu sức khỏe bố em hơn, cả nhà lên thủ đô đón ông về ăn tết nhé.” Buổi tối, Thư Khiết rúc lòng Nguyễn Kiến Quốc thủ thỉ.
Bà bà nội Nguyễn sẽ đồng ý cùng họ lên thủ đô ăn tết, càng yên tâm để Nguyễn Kiều Kiều rời khỏi tầm mắt của bà, cho nên mới nghĩ cách trung dung .