Nghe , vội vàng xua tay, cùng Nguyễn Bác ở .
Bà nội Nguyễn giờ khỏe hẳn, ngoài, hai cùng bận rộn trong bếp.
Chưa đầy nửa tiếng , một bàn thức ăn thịnh soạn dọn . Nguyễn Kiến Quốc bê bàn sân, đám lớn ăn, đám nhỏ ăn.
Thịt Thịt cuối cùng cũng một bữa no nê, vẫy đuôi ăn lấy ăn để.
Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư ghế đẩu ở bậc thềm ăn, bà nội Nguyễn và Thư Khiết thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hai đứa. Nguyễn Kiều Kiều các trai chật kín nhà, ăn ngon miệng hơn bất cứ lúc nào.
Khi Ngô Nhạc và Nguyễn Kiến Dân về đến nơi thì ăn gần xong.
Thấy hai vẻ mặt mệt mỏi bước nhà, Nguyễn Kiến Quốc hỏi: “Ăn cơm chú thím?”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngô Nhạc và Nguyễn Kiến Dân gật đầu, tự tìm ghế xuống. Nguyễn Kiều Kiều và Thư Khiết bưng dưa hấu cắt miếng từ bếp .
“Thím, chú ăn dưa hấu ạ.”
“Ừ, cảm ơn Tiểu Kiều Kiều nhé.” Nguyễn Kiến Dân vội nhận lấy, .
Ngô Nhạc cũng , nhưng nụ phần gượng gạo. Nguyễn Kiều Kiều nghi hoặc bà một cái cạnh bà nội Nguyễn.
Bà nội Nguyễn liếc Ngô Nhạc, ánh mắt chút lạnh lùng.
Chuyện Nguyễn Kiến Quốc giao tiệm cơm cho ba em quản lý, bà mãi mới . Bà tán thành cách , đời lòng là thứ khó đoán nhất, tuyệt đối đừng dùng tiền bạc để thử lòng .
Nhất là thứ của cải từ trời rơi xuống kiểu , dễ ăn mòn nhân tâm.
Nguyễn Kiến Dân thực sự mệt mỏi. Mấy ngày nay trời sáng lên thành phố, tối mịt mới về, về về vất vả vô cùng.
Đương nhiên, quan trọng nhất là chẳng kiếm bao nhiêu tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-498-khong-ai-sanh-bang-9.html.]
Nguyễn Kiến Quốc giao cho ông một cửa tiệm đang ăn , vốn đang lãi, nhưng giờ thì……
Nguyễn Kiến Dân nghĩ đến đây kìm tiếng thở dài.
Chào hỏi qua loa xong, ông dẫn mấy đứa con về .
“Xem việc buôn bán đúng là lắm.” Nguyễn Kiến Quốc .
“Buôn bán thì Ngô Nhạc cái mặt đưa đám chắc??” Bà nội Nguyễn bực bội : “Lúc bảo đừng thế , cứ , , thua lỗ, kiểu gì cũng đổ lên đầu cho xem!”
Không bà nội Nguyễn nghĩ cho khác, chỉ là đôi khi những chuyện dính dáng đến tiền bạc thì bản chất sẽ đổi.
Nguyễn Kiến Quốc cũng chẳng gì, chỉ khổ Thư Khiết.
Buổi tối.
Nguyễn Kiều Kiều vội về phòng ngủ mà sà lòng bà nội Nguyễn, hỏi: “Bà nội, thím Tư sẽ trách bố thật ạ?”
Cô bé chút lo lắng. Cô bé lòng khó lường, nhưng ngoại trừ Liễu Chiêu Đệ thương yêu các trai của cô bé , những thím khác cô bé thấy đều khá .
Ngô Nhạc chút thực dụng, nhưng cô bé nghĩ bà cũng chỉ vì lo cho tương lai của mấy họ mà thôi.
Nhất là hiện tại, thấy cuộc sống nhà cô bé ngày càng khấm khá, nhà chú Ba cũng đang chọn đất nền chuẩn xây nhà, thím Tư sốt ruột cũng là điều bình thường.
“Không .” Bà nội Nguyễn thở dài. Bà mong chuyện đó xảy , chỉ mong Ngô Nhạc đừng hồ đồ quá, và chú Tư cũng đường bảo ban vợ con.
Bà cúi đầu cục cưng trong lòng: “Kiều Kiều hôm nay ngủ với bà nhé?”
“Vâng ạ! Ngủ với bà.” Nguyễn Kiều Kiều nũng nịu ôm lấy eo bà, dụi dụi đầu lòng bà đầy quyến luyến.
Bà nội Nguyễn cô bé cho tan chảy cả cõi lòng, bàn tay to vỗ về lưng cô bé, dịu dàng dỗ dành: “Ngủ cháu, bà canh cho cháu ngủ.”