Chẳng gì cầu kỳ, chỉ một cái ghế và một thợ cắt tóc, đến cái gương cũng .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Khi họ đến nơi, phía còn một đang cắt. Bác thợ là một đàn ông bốn, năm mươi tuổi, thấy họ tới liền tranh thủ : “Cắt tóc hả? Nhanh thôi, thể đây đợi một lát hoặc dạo quanh đây, mười phút nữa là .”
Nguyễn Kiến Quốc ừ một tiếng. Bây giờ là hơn 3 giờ chiều, mặt trời vẫn lặn, tán cây chỗ bác thợ cắt tóc là mát nhất nên ông đỗ xe ở đó, để vợ con xe, còn sang tiệm tạp hóa bên cạnh mua bốn chai nước ngọt ga mang về.
Bốn xe uống nước ngọt, chờ bác thợ.
Đợi uống xong chai nước, khách phía cũng cắt xong, trả tiền .
“Ai cắt tóc nào?” Bác thợ giũ giũ tấm vải đen quấn quanh khách, giũ sạch tóc vụn tới hỏi.
Cuối cùng ánh mắt ông dừng Nguyễn Kiều Kiều.
Ông ngạc nhiên : “Cô bé quen quá, hình như gặp ở thì ?”
Nói xong còn vòng quanh Nguyễn Kiều Kiều hai vòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-479-co-mot-co-be-giong-con-1.html.]
“Ha ha ha, thể chứ, gần đây chúng lên phố, chắc bác nhầm .” Nguyễn Kiến Quốc lớn, tưởng chỉ đang khen khéo con gái xinh xắn.
“Không , cắt tóc ở con phố bao nhiêu năm , mà nhầm ? thật sự thấy quen lắm.” Bác thợ vuốt cằm suy nghĩ lung lắm, nhưng nghĩ mãi .
Nguyễn Kiến Quốc cũng để ý, bảo Nguyễn Kiều Kiều để lộ phần đầu , giải thích: “Con gái mấy hôm ngã, vết sẹo đầu bong vảy, cắt kiểu đầu con trai, bác xem cắt , chạm vết thương ?”
“Thế thì cứ yên tâm, cái thạo lắm, tuyệt đối đau con gái .” Bác thợ , đột nhiên vỗ đùi cái đét: “ nhớ !”
“Mới dạo thôi, mười ngày gì đấy, một cô bé, trông giống y hệt con gái , xinh xắn đáo để, làng xóm từng thấy cô bé nào xinh như thế. Cô bé mua gì đó ở cửa hàng đằng , cùng với trai. Vừa mua đồ xong , chẳng là thiên tai nhân họa, nhà tầng rơi cái bình hoa xuống, trai cô bé bình hoa rơi trúng đỉnh đầu, đầu nở hoa ngay tại chỗ, c.h.ế.t tươi luôn. Máu me be bét, chậc chậc, chảy đầy đất, thật là tội nghiệp!”
“Cô bé chẳng sợ quá hóa ngốc , đến cũng , cứ trơ đó như khúc gỗ, ……”
“Sao, thế……” Bác thợ đang kể hăng say thì thấy cô bé nãy còn uống nước ngọt híp mắt, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch. Ông giật , nuốt vội những lời định tiếp trong.
“Thôi thôi, bác kể mấy chuyện với chúng gì!” Nguyễn Kiến Quốc thấy mặt Nguyễn Kiều Kiều trắng bệch, tưởng con dọa bởi những lời miêu tả m.á.u me của bác thợ, quát bác thợ một tiếng sang dỗ dành Nguyễn Kiều Kiều: “Kiều Kiều đừng sợ, con.”
Tay cầm chai nước ngọt của Nguyễn Kiều Kiều run lên bần bật. Dựa lời miêu tả của bác thợ, cô bé nhớ những cảnh tượng từng chứng kiến, đặc biệt là lúc trai cô bé xe tông c.h.ế.t, m.á.u chảy đầy đất, còn Nguyễn Kiều Kiều giả mạo thì mặt vô cảm một bên, lạnh lùng , như một khúc gỗ tình cảm.