Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 475: Nhảy lớp (5)

Cập nhật lúc: 2025-12-18 14:10:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vì thế cả buổi sáng nay, bà bận rộn đến mức chẳng kịp ăn chút gì, bụng réo mới là lạ.

 

Nguyễn Kiều Kiều tiếng bụng kêu, sắc mặt liền đổi.

 

Cô bé ngẩng đầu bà, hỏi: “Mẹ ăn cơm ?”

 

“À, .” Thư Khiết vội xua tay, giải thích: “Mẹ đói, con mau ăn , con ăn xong về nhà ăn cũng .” Chỉ là lời thốt , cái bụng phản chủ kêu lên một tiếng nữa.

 

Đám Nguyễn Phong đều .

 

Thư Khiết hổ độn thổ.

 

Nguyễn Kiều Kiều bộ dạng chẳng hề để tâm đến bản của bà mà thấy giận, bưng bát dậy.

 

Thư Khiết hoảng hốt, tưởng con gái giận dỗi, ai ngờ cô bé đến bên cạnh bà, khuôn mặt nhỏ nhắn xị , hừ nhẹ: “Chúng mỗi ăn một nửa.” Nói xong ngẩng đầu bà: “Mẹ mà bảo ăn là con giận đấy nhé!”

 

Nhìn vẻ mặt bộ tức giận của Nguyễn Kiều Kiều, Thư Khiết cảm động đến đỏ hoe đôi mắt.

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Bà gật đầu lia lịa: “Được, , ăn một nửa.”

 

Có lẽ vì bát cơm ăn cùng con gái, là do con gái tự tay để phần cho , Thư Khiết cảm thấy bữa cơm hôm nay ngon miệng lạ thường, nếu sợ thiếu phần con, bà thật sự ăn thêm một bát nữa.

 

Ăn xong, mấy nhóc chào hỏi chạy chơi.

 

Nguyễn Kiều Kiều định giúp Thư Khiết dọn dẹp, nhưng bà nỡ để con , bắt cô bé nghỉ một bên. Nguyễn Kiều Kiều cũng cố chấp, xuống cạnh đó, đợi bà thu dọn xong xuôi mới : “Sau ăn khi đưa cơm, nếu thì đừng đưa cho con nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-475-nhay-lop-5.html.]

 

“Được.” Thư Khiết gật đầu, trong lòng ấm áp. Bà cảm nhận con gái tuy vẫn còn chút gượng gạo với , nhưng thực tâm vẫn quan tâm và yêu thương bà, nghĩ đến đây, lòng bà ngọt ngào khôn tả.

 

Thu dọn xong xuôi, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng của Nguyễn Kiều Kiều, bà xót xa : “Mau về lớp nghỉ con, trưa tranh thủ chợp mắt bàn một chút, nếu chiều tinh thần học. Học xong hai tiết buổi chiều, bố đợi con ở cổng trường, chúng cắt tóc nhé.”

 

Nguyễn Kiều Kiều gật đầu.

 

Thư Khiết dặn dò xong định về, nhưng thấy Nguyễn Kiều Kiều vẫn yên nhúc nhích, bà đặt cái giỏ tay xuống, xổm xuống hỏi: “Kiều Kiều còn chuyện gì với ?”

 

“Hôm nay gì với Ngũ Y Đình thế ạ?” Nguyễn Kiều Kiều bà hỏi.

 

“Sao thế? Con bé đó kiếm chuyện với con ?” Sắc mặt Thư Khiết sa sầm xuống, định dậy tìm thì Nguyễn Kiều Kiều vội kéo bà .

 

“Không , bạn kiếm chuyện với con, bạn đến xin con.” Nguyễn Kiều Kiều , tò mò bà: “Mẹ ơi, gì với bạn ? Sao tự dưng bạn xin con?”

 

Hơn nữa cô bé cảm giác, lời xin đó chỉ đơn thuần là xin , dường như cô bạn đột nhiên ngộ điều gì đó. Thật sự khiến cô bé khó hiểu, trong ấn tượng của cô bé, tư tưởng của Ngũ Y Đình chút lệch lạc, rốt cuộc Thư Khiết gì mà khiến cô bạn đó thông suốt ?

 

Thư Khiết , sắc mặt lúc mới dịu . Thấy trán Nguyễn Kiều Kiều lấm tấm mồ hôi, bà lấy khăn tay trong túi lau cho con, lau dịu dàng : “Mẹ gì nhiều , chỉ bảo con bé đó đừng tìm con gây phiền phức nữa, nếu còn dám động đến con, sẽ tha cho nó .”

 

Sẽ tha cho một đứa trẻ.

 

Lời thốt từ miệng Thư Khiết thật khiến khó tin.

 

Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc bà, điều khác xa với hình tượng trong ký ức của cô bé.

 

 

Loading...