Ngũ Y Đình chuyển ghế cùng Dương Na liền sang, Hứa Tiêu đang cúi đầu sách cũng ngẩng lên , ngay cả Hứa Thành bàn phía họ, bóng lưng đang gục xuống bàn cũng cứng đờ một chút.
“Cậu gào to thế gì.” Thấy gần như cả lớp đều về phía , Nguyễn Kiều Kiều nhíu mày lườm Viên Tiểu Đông một cái.
Viên Tiểu Đông sợ cô bé, nhưng sợ Hứa Tư. Hứa Tư cũng đang dùng ánh mắt lạnh băng , vội vàng bịt miệng, chớp chớp đôi mắt to động tác kéo khóa miệng.
Sau đó đuổi khéo bạn học họ , ghé sát , thì thầm như kẻ trộm: “Các nhảy lớp thật á? Chẳng các từ lớp vớ lòng nhảy lên ? Lại nhảy lên lớp mấy nữa?”
Cậu gãi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tớ thể nhảy lớp cùng các nhỉ?”
“Cậu theo bọn tớ gì? Cậu thi đỗ ?” Nguyễn Kiều Kiều hỏi. Cô bé thấy lạ, bọn họ với Viên Tiểu Đông giao tình cũng sâu đậm lắm, cứ thích bám đuôi thế nhỉ?
“Kể cũng .” Viên Tiểu Đông nhớ thành tích bết bát của , thở dài sườn sượt.
Ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy các định nhảy lên lớp mấy? Lớp hai ?”
Chỉ là hỏi xong, Nguyễn Kiều Kiều kịp trả lời thì bên ngoài vang lên tiếng chuông “reng reng reng……”, báo hiệu lớp.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Viên Tiểu Đông nhận câu trả lời nên , nhưng bên ngoài thầy giáo dạy Toán cầm giáo án tới, chỉ đành chạy bay về chỗ ngay ngắn.
Trong giờ Toán, Nguyễn Kiều Kiều chán nản giảng, đột nhiên thấy bạn nhỏ cạnh Hứa Tư truyền qua một mẩu giấy.
Hứa Tư đang lên bảng đen, căn bản thèm liếc sang bên cạnh. Cậu bạn rạp xuống bàn, sốt ruột chịu , hạ giọng gọi, Hứa Tư cũng chẳng thèm để ý.
Nguyễn Kiều Kiều liếc thầy giáo đang bảng, chọc chọc vai Hứa Tư, khi sang thì chỉ chỉ bạn nhỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-472-nhay-lop-2.html.]
Lúc Hứa Tư mới nhận lấy mẩu giấy.
Đây là đầu tiên Nguyễn Kiều Kiều chuyện trong giờ học, thật sự chút hồi hộp. Cô bé lén mở tờ giấy ngăn bàn, thỉnh thoảng ngẩng đầu canh chừng thầy giáo, thấy thầy mới dám tiếp tục .
Các nhảy lên lớp mấy? Phía còn vẽ một đôi mắt và cái miệng, mắt vẽ mấy dấu chấm, là một biểu tượng lóc đơn giản.
Cái tên Viên Tiểu Đông thật là…… Nguyễn Kiều Kiều dở dở .
Nguyễn Kiều Kiều nghĩ nghĩ, con "3" mặt tờ giấy đưa cho Hứa Tư.
Hứa Tư mở xem, thấy con cô bé , liền gấp tờ giấy , xé phần chữ của cô bé , phần còn thì đưa trả cho Viên Tiểu Đông.
“……” Nguyễn Kiều Kiều!!!!
Hạ thấp giọng, nhân lúc thầy giáo bảng, cô bé hỏi: “Anh gì thế?”
“Em chữ đầu tiên.” Hứa Tư trả lời, cẩn thận gấp mẩu giấy , kẹp trong sách của .
“!!!” Nguyễn Kiều Kiều!!!!
Đây là cái tật gì trời?
Nguyễn Kiều Kiều tỏ vẻ hiểu nổi. Cô bé chữ đầu tiên, một 3, thế là sưu tầm ? Có bệnh ?
Nguyễn Kiều Kiều hỏi cho lẽ, nhưng lẽ động tác nhỏ của cô bé quá nhiều, thầy giáo bục giảng xuống. Cô bé chỉ đành nhe răng nịnh nọt, thẳng lưng, đoan chính giảng, dám ho he gì nữa.