Nếu là đây, thể Nguyễn Kiều Kiều đoán đúng.
hiện tại —— Thư Khiết sớm còn là Thư Khiết của ngày xưa nữa.
Nợ con gái nhiều như , chứng kiến t.h.ả.m trạng con gái từng chịu đựng, trong lòng bà, những cái gọi là đạo lý đối nhân xử thế, tri thức hiểu lễ nghĩa, so với một phần ngàn của Nguyễn Kiều Kiều, chẳng là cái đinh gì cả.
Thấy Nguyễn Kiều Kiều gật đầu xong, Thư Khiết dậy.
Bà đến mặt Ngũ Y Đình đang nấp lưng Phó Quyên, cô chủ nhiệm theo phản xạ liền tránh sang một bên.
Lần Ngũ Y Đình trốn nữa, chỉ thể đỏ hoe mắt Thư Khiết mặt, trong ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
Cô bé tưởng phụ nữ xinh nhất định sẽ mắng, thậm chí hung dữ với , nhưng , giọng của Thư Khiết thậm chí còn thể coi là dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cô bé thể tin nổi.
“Ngũ Y Đình, cháu chỗ của Kiều Kiều nhà cô, với bạn ?” Thư Khiết hỏi.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Giọng Thư Khiết quá đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức gây ảo giác, Ngũ Y Đình thành thật lắc đầu.
“Vậy khi bạn đến, cháu nghiêm túc xin bạn ?” Thư Khiết hỏi, giọng vẫn dịu dàng như .
Ngũ Y Đình mím môi, theo bản năng biện minh: “Cháu …… xin ……”
“Thế ? Cô hỏi là, cháu nghiêm túc xin ? Ví dụ như: Nguyễn Kiều Kiều, xin , tớ nên chỗ của , mong tha thứ cho tớ. Những lời như , cháu ? Trò Ngũ Y Đình, một đứa trẻ trung thực, cho cô , cháu ?”
“……” Ngũ Y Đình.
Im lặng hồi lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-467-me-bao-che-cho-con-3.html.]
Sau đó đỏ hoe mắt lắc đầu.
Thư Khiết thẳng dậy.
Quay đầu về phía cô chủ nhiệm và hiệu trưởng phía .
Trên mặt bà là nụ , nhưng nụ đó tuyệt đối khiến cảm thấy bà đang vui, ngược khiến cảm thấy bà đang giận, hơn nữa là giận.
“Cô Phó, chúng đều trong ngành giáo dục, tuy lớn tuổi hơn cô ít, nhưng cũng nên ỷ thâm niên mặt cô. Chỉ là chuyện hôm nay, cô cảm thấy xử lý thỏa đáng ?”
Biểu cảm của cô chủ nhiệm vốn cứng đờ, giờ đây ngay cả một nụ gượng gạo cũng nặn nổi.
Hiệu trưởng bên ánh mắt lóe lên, lùi vài bước, lên tiếng bênh vực, cúi đầu uống như thể chuyện liên quan đến .
“……” Cô chủ nhiệm ấp úng, còn đang vắt óc nghĩ lời bào chữa, nhưng Thư Khiết bên căn bản cho cô cơ hội.
“Người xưa câu ‘con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến’, cô Phó , chúng đều là dạy học, hẳn đều hiểu đạo lý của câu chứ?”
“Lỗi lầm của trò Ngũ Y Đình tuy nhỏ, nhưng cũng lý do để xem nhẹ, cô Phó đúng ?”
“Huống chi, của trò chỉ một, mà là hai. Lỗi thứ nhất là sự cho phép tự ý sử dụng đồ của khác. Lỗi thứ hai là từng nghiêm túc lời xin , thái độ nghiêm túc. Trong tình huống sai chồng thêm sai như , cô Phó dạy trò cách chỉnh đốn thái độ, ngược còn chỉ trích con gái đủ rộng lượng, đây là cái đạo lý gì?”
“Hay là cô Phó cảm thấy, thời buổi , ai yếu thế thì đó lý? Hửm?”
Hàng loạt câu hỏi dồn dập của Thư Khiết, câu nào cũng lý, câu nào cũng sắc bén, trực tiếp ép cô chủ nhiệm mặt mày trắng bệch, trán toát mồ hôi lạnh, căn bản nghĩ bất kỳ lời nào để phản bác biện minh.
Hiệu trưởng bên thấy hiệu quả răn đe đạt , lúc mới đặt chén trong tay xuống, dậy, đầu tiên là với Thư Khiết như đùa: “Thư Khiết , ngờ bao nhiêu năm trôi qua, miệng lưỡi cô vẫn sắc bén như .”