“Anh là sói.”
Quả nhiên, Hứa Tư chịu nổi việc cô bé buồn bã, thấy liền do dự trả lời.
Khi Hứa Tư quyết định nghịch thiên sửa mệnh, cũng nghĩ rằng sẽ theo cô bé. Cậu cứ ngỡ chỉ đưa cô bé trở về điểm khởi đầu, để cô bé tìm chính và giành tất cả những gì thuộc về .
ngờ, khi cô bé , cũng cuốn theo.
Ngay từ cái đầu tiên khi gặp , nhận cô bé, chỉ là cô bé thôi.
Cậu cũng bao giờ nghĩ giấu cô bé, chỉ là cô bé hỏi đến thì cũng bắt đầu từ .
Cô bé là mèo, chính là sói.
Cô bé là Nguyễn Kiều Kiều, chính là Hứa Tư.
Cậu tại như , nghĩ, lẽ là do kiếp nợ cô bé, nên định mệnh kiếp đến để trả nợ.
Dường như sợ Nguyễn Kiều Kiều vẫn hiểu, Hứa Tư bồi thêm một câu: “Là con sói mà em thường xuyên trộm thịt, còn lầm bầm bảo là con sói ngốc nghếch .”
“……”
“Anh cái gì?” Nguyễn Kiều Kiều chú ý đoạn , chỉ chú ý đến mỗi từ "sói".
Lần là thực sự kinh ngạc, nửa ngày phản ứng kịp, lúc còn nghi ngờ ảo giác .
“Anh là sói, chúng từng cùng chung sống mười mấy năm, em cũng trộm thịt của mười mấy năm.” Hứa Tư lặp .
“!!!” Mèo ơi là mèo!
Nguyễn Kiều Kiều suýt chút nữa nhảy dựng lên ba thước.
“Anh…… Sao ……” Cô bé trừng mắt, thể tin nổi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-452-toi-la-soi-2.html.]
“Anh là sói? Con sói…… cùng em…… ở trong rừng rậm hả?” Vì quá mức khiếp sợ, cô bé lắp bắp.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Hứa Tư gật đầu.
Nguyễn Kiều Kiều nuốt nước bọt, lùi hai bước. Đương nhiên cô bé sợ hãi, cô bé chỉ là quá sốc thôi.
Hứa Tư tưởng cô bé sợ, ánh mắt trở nên ảm đạm, cẩn thận từng li từng tí nắm lấy tay cô bé: “Đừng sợ.”
“Không , .” Nguyễn Kiều Kiều đẩy tay , lùi về hai bước: “Anh để em bình tĩnh , để em bình tĩnh , em đang mơ ? Hay là em vẫn còn trong mộng? Căn bản là tỉnh ??”
Nói , Nguyễn Kiều Kiều hung hăng véo má một cái, véo đến đỏ cả lên. Hứa Tư mà xót, định đưa tay gỡ tay cô bé thì cô bé buông tay.
Nguyễn Kiều Kiều rốt cuộc cũng tin thật sự ảo giác, tất cả mắt là mơ.
Cái tên Hứa Tư , cái tên "nhóc phản diện" những lời khó tin đến , bảo là sói!
Mẹ ơi.
Nguyễn Kiều Kiều ôm ngực, lùi đến mép giường, đặt m.ô.n.g phịch xuống.
Ký ức xa xăm ùa về.
Cô bé đột nhiên nhớ lúc sét đánh, dường như thấy tiếng sói tru, nhưng lúc đó cô bé nghĩ nhiều. Làm cũng ngờ , thế mà cũng sét đánh.
Giờ nghĩ , thể tia sét đó đ.á.n.h cho tru lên chăng?
Cô bé trừng mắt chằm chằm , hỏi: “Tư……” Cô bé vốn định gọi là "Anh Tư", nhưng nghĩ đến căn bản Hứa Tư, trong chốc lát chút khó xử nên gọi là gì, chỉ đành bỏ qua xưng hô, hỏi thẳng: “Cái đó, tại sét đ.á.n.h hả? Anh cũng chuyện gì thiên lí bất dung nên ông trời ‘nhân đạo hủy diệt’ ?”
Nhớ tới vì ăn vụng thịt của mới "hủy diệt", Nguyễn Kiều Kiều khỏi chút chột .
Ánh mắt cũng đổi, khỏi mang theo vài phần đề phòng: “Anh vì đòi đống thịt đó nên mới đuổi tới tận đây đấy chứ?” Thế thì cũng quá đáng sợ .