Lần Nguyễn Kiều Kiều đến đau lòng cũng màng nữa, vươn móng vuốt kéo tuột trong, “rầm” một cái đóng cửa .
Bên ngoài, Nguyễn Kiệt ở phòng bên cạnh đang định qua xem, vẻ mặt ngơ ngác, trừng mắt cánh cửa suýt chút nữa đập mũi , chỉ thiếu điều trừng cho nó thủng một lỗ.
“Kiều Kiều, em với thằng Tư ở trong phòng gì đấy? Làm gì mà đóng cửa!” Nguyễn Kiệt vỗ cửa phòng gọi.
Nguyễn Kiều Kiều ở bên trong đáp vọng : “Có việc ạ, mau ngủ , ngày mai còn đến trường đấy.”
Bởi vì hôm nay thực sự quá muộn, mấy trai bao gồm cả Nguyễn Hạo đều về trường, mà định sáng mai dậy sớm Nguyễn Kiến Quốc sẽ đưa một thể.
“……” Nguyễn Kiệt vẫn trừng mắt, chút hiểu chuyện gì mà cần đóng cửa để , hơn nữa là ruột của nó mà.
Tuy nhiên, trong lòng nghĩ nhưng ngoài mặt Nguyễn Kiệt cũng dám , chỉ đành gãi gãi đầu, trở về phòng bên cạnh.
Trong phòng.
Nguyễn Kiều Kiều khi kéo Hứa Tư , bắt lên ghế trang điểm, còn mặt , đôi mắt to nheo , chằm chằm chớp mắt.
Nếu là khác chằm chằm như , ít nhiều sẽ chút tự nhiên, nhưng Hứa Tư chẳng hề hấn gì, ngược còn cô bé, cứ như thi xem mắt ai to hơn .
“Anh Tư, câu của là ý gì?” Cô bé hỏi, còn ấp úng như nữa, dù cô bé cảm thấy chẳng còn gì lo lắng về .
“Không ý gì cả.” Hứa Tư trả lời, còn nghiêm túc.
“……” Nguyễn Kiều Kiều hỏi một câu " ý gì" là ý gì.
Cô bé đổi cách hỏi: “Anh Tư, bảo hiểu tiếng thú, đúng , là bẩm sinh, đúng ?”
Hứa Tư gật đầu.
“Vậy tại loại năng lực ?”
“Bẩm sinh.”
“……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-451-toi-la-soi-1.html.]
Được , câu bắt bẻ .
Nguyễn Kiều Kiều chỉ đành đổi một cách hỏi khác: “Vậy Tư, còn nhớ ở bệnh viện , em với em chính là Nguyễn Kiều Kiều, bảo , điều đó ý nghĩa gì?”
Lần đợi trả lời, cô bé tiếp: “Trước em thường xuyên bảo với là em gặp ác mộng, còn nhớ chứ?”
Hứa Tư gật đầu.
“Thực em cảm thấy đó là ác mộng, mà là một bí mật to lớn về em.”
“Bây giờ em nguyện ý bí mật to lớn cho , Tư, dùng bí mật to lớn của để trao đổi ?”
“Anh bí mật to lớn nào cả.” Hứa Tư lập tức trả lời.
Ánh Trăng Dẫn Lối
“……” Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy tim mệt.
Cô bé cố gắng mỉm để trông đến mức quá nóng nảy, tiếp tục hỏi: “Thật ? Vậy những năng lực đó? Hứa Tư rõ ràng là .”
Câu , biểu cảm của Hứa Tư quả nhiên đổi.
Ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều lóe lên, đang nghĩ xem nên thừa thắng xông lên hỏi tiếp , liền : “Anh vốn dĩ là , c.h.ế.t .”
“!!!” Nguyễn Kiều Kiều trừng lớn đôi mắt.
Nguyễn Kiều Kiều tuy sớm đoán khả năng , nhưng chính tai vẫn khiến cô bé khiếp sợ vô cùng.
Cô bé mất một lúc lâu để tiêu hóa tin tức , mới hỏi tiếp: “Vậy là ai?”
Lần Hứa Tư trầm mặc.
Cậu nghĩ tới việc lừa cô bé, chỉ là, cũng chút sợ cô bé thể chấp nhận .
Hơn mười năm qua, cũng dám thực sự xuất hiện mặt cô bé, chẳng cũng vì sợ dọa cô bé ?
“Anh Tư? Chúng là bạn nhất ?” Thấy Hứa Tư gì, Nguyễn Kiều Kiều giả vờ tủi bĩu môi, vẻ đau lòng.