“Kiều Kiều trông như thế nào nhỉ? Cũng là dáng vẻ như thế ?” Thư Khiết hỏi, giả vờ như chuyện gì, nhưng ai cũng khi hỏi câu , lòng bà đau đớn đến nhường nào.
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu một cách qua loa.
Thực lúc đầu cô bé cũng trông như thế nào, bởi vì cô bé uống nước đều là l.i.ế.m sương sớm lá cây. Sau một năm trời lâu mưa, buổi sáng cũng chẳng sương sớm, cô bé khát khô cả cổ, cảm thấy sắp c.h.ế.t khát đến nơi thì phát hiện con sói đang chậm rãi dạo trong rừng rậm.
Sói khác với cô bé, hình thể lớn, thể nào chỉ uống sương sớm là đủ, cô bé nghĩ nó chắc chắn nguồn nước ở , liền bắt đầu bám theo nó. Cô bé vốn tưởng rằng khi theo đuôi cả ngày mới tìm nước, ngờ hôm đó vận khí cực , chỉ theo nó hơn hai tiếng đồng hồ tìm thấy một nguồn nước.
Cô bé nó uống nước ở dòng sông đó xong, đợi nó mới dám đến uống, cũng chính nhờ dòng nước sông trong veo , cô bé mới thấy hình ảnh phản chiếu của , trông .
Chỉ là lúc cô bé thấy thì trưởng thành , màu lông y hệt như con mèo mắt .
“Vậy nhất định là đáng yêu.” Thư Khiết , bế Tam Mao từ đất lên, dịu dàng vuốt ve.
Nguyễn Kiều Kiều đầu bà, nhưng ngữ khí trở nên gay gắt: “Mẹ thật sự cảm thấy đáng yêu ?”
Mấy ngày viện, thực quan hệ hai con coi như hòa thuận, đây là đầu tiên Nguyễn Kiều Kiều dùng ngữ khí như chuyện với Thư Khiết. Thư Khiết xong, trong chốc lát sững sờ cả .
Nguyễn Kiều Kiều thấy bà như , trong lòng khó chịu, cô bé dời tầm mắt, dậy định bỏ .
Lại Thư Khiết nắm lấy bàn tay nhỏ.
Thư Khiết đang , Nguyễn Kiều Kiều đang , tầm mắt hai cùng một độ cao, Thư Khiết cần ngẩng đầu lên, còn Nguyễn Kiều Kiều thì từ cao xuống bà.
Hốc mắt Nguyễn Kiều Kiều ngập nước, Thư Khiết rõ, nước mắt kìm nén trong hốc mắt bà cũng theo đó mà trào .
“Mẹ , Kiều Kiều oán hận .” Thư Khiết .
“Oán cái gì?” Nguyễn Kiều Kiều hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-449-chap-niem-mot-doi-5.html.]
Ánh Trăng Dẫn Lối
Cô bé ghét bản hiện tại, ghét cảm xúc thất thường của đối với Thư Khiết. Sự dịu dàng và sủng ái của Thư Khiết, cô bé nỡ buông bỏ, nhưng đồng thời, cô bé cũng cách nào còn chút khúc mắc nào để tiếp nhận bà.
Điều dẫn đến việc mỗi đối mặt với Thư Khiết, cô bé đều lúc nóng lúc lạnh.
Người khác cảm nhận , nhưng ai dám , chỉ hôm nay, Nguyễn Thỉ nhắc tới.
Nguyễn Kiều Kiều , là cho .
Nguyễn Kiều Kiều vẫn thể buông bỏ, cô bé thuyết phục bản , trong lòng cô bé…… vẫn còn mang theo nỗi oán hận.
Cho dù, tất cả những chuyện đều thể trách Thư Khiết.
Thư Khiết đỏ hoe mắt cô bé, cúi đầu, nước mắt rơi càng nhanh hơn.
“Con, oán , nhận con, đúng ?” Một câu , Thư Khiết đứt quãng thốt , chỉ vì mỗi khi một chữ, tim bà đau nhói một .
Nếu như, tất cả những gì bà thấy đều là sự thật từng xảy .
Bà thể tưởng tượng nổi lúc đó con gái bà chịu đả kích lớn đến mức nào.
Cả thế giới đều thể nhận kẻ giả mạo , nhưng duy độc bà thì thể, nhưng bà chẳng những nhận , còn mặt con gái ôm kẻ giả mạo lòng, mà con gái bà chỉ thể trơ trọi trong dòng nước lạnh lẽo , họ càng càng xa.
“Xin , Kiều Kiều, sai , đều là sai……” Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, Thư Khiết đau lòng đến mức tan nát tâm can, chính bà cũng thể tha thứ cho bản .
Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu, nỗ lực để nước mắt rơi xuống.
“Hóa là .”
Biết điều con để ý là cái gì.