“Các cô thì hiểu cái gì.” Bà nội Nguyễn trừng mắt, gạt tay cô con dâu , về phía đống củi xếp ở góc tường sân, sai bảo Nguyễn Kiến Dân lúc từ ngoài sân : “Kiến Dân, rút cho thanh củi gỗ đây.”
“Để gì ạ?” Nguyễn Kiến Dân vẻ mặt khó hiểu.
“Bảo rút thì cứ rút , nhiều thế.” Bà nội Nguyễn mất kiên nhẫn, gắt gỏng . Thấy con trai vẫn im, bà định dịch bước chân nhỏ xíu tiến lên tự .
Chỉ là bà mới bước lên một bước, một đôi bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy.
“Bà nội.” Nguyễn Kiều Kiều nắm lấy bàn tay to còn cứng của bà, ngẩng đầu : “Không cần gậy chống , Kiều Kiều dìu bà nhé, chẳng qua chúng chỉ thể vòng quanh cái sân một vòng thôi, ạ?”
Đối với khác bà nội Nguyễn thể quát mắng, một chút hài lòng là mắng ngay.
với Nguyễn Kiều Kiều thì bà vĩnh viễn sẽ như .
Nghe cháu gái thế, bà lập tức xòa.
Bà lão nãy còn hung dữ, giờ lời đến lạ, ha hả : “Được, bà theo ngoan bảo, một vòng thôi.” Cũng nhắc đến chuyện gậy chống nữa, cứ thế nắm tay nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều, từng chút một di chuyển bước chân.
Chân bà thực sự cứng, bước nổi bước dài, chỉ thể chậm chạp dịch từng chút một, còn chậm hơn cả rùa bò, nhưng Nguyễn Kiều Kiều kiên nhẫn, cùng bà cứ thế cẩn thận dạo trong sân.
Còn Hứa Tư thì như hình với bóng theo phía , giống hệt một vệ sĩ nhỏ.
Thịt Thịt tiên chạy vòng quanh sân mười mấy vòng để xả bớt năng lượng dư thừa, lúc mới dừng cái móng vuốt vui sướng , cũng theo lưng bọn họ chậm rãi tản bộ.
Những khác cảnh ba một sói bước những bước nhỏ xíu trong sân, đều dở dở , chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, bắt đầu chia chuẩn cơm tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-445-chap-niem-mot-doi-1.html.]
Hôm nay là ngày trọng đại của cả gia đình họ Nguyễn, là sự đoàn tụ theo đúng nghĩa đen, bữa cơm tự nhiên thể qua loa. Đỗ Thanh mua cá và thịt ở trấn, Ngô Nhạc bắt một con gà trống của nhà , lông sạch sẽ từ khi họ về, chỉ chờ họ về đến là cho nồi, để một bữa cơm nóng sốt ngon lành.
Thư Khiết thì bắt đầu xem xét phòng của bà nội Nguyễn và Nguyễn Kiều Kiều, thấy hai cô em dâu giúp ga giường mới, lúc mới xuống bếp cùng phụ giúp.
Trong sân, Nguyễn Kiều Kiều dìu bà nội Nguyễn dạo, phía là nhóc phản diện, bên cạnh chú sói béo tròn vo Thịt Thịt lượn lờ.
Trong bếp, các các thím đang nấu cơm. Khi ánh nắng chiều nhuộm đỏ bầu trời, ống khói nhà bếp cũng tỏa làn khói bếp lượn lờ.
Mấy trai , thỉnh thoảng nháo nhào thành một đoàn.
Ba và ba chú cũng cùng trò chuyện, một bên trông chừng bọn trẻ, một bên bàn về chuyện ăn của tiệm cơm mấy ngày nay.
Nguyễn Kiều Kiều cảnh tượng , cái miệng nhỏ bất giác nhoẻn lên .
Cô bé nghĩ, đây đại khái chính là hạnh phúc.
Những ngày tháng như thế , cô bé sống cả đời cũng thấy chán.
Ba phụ nữ nấu cơm, dùng hai cái bếp lò, tốc độ nhanh, bao nhiêu là thức ăn đến một tiếng xong. Để chúc mừng bà nội Nguyễn và Nguyễn Kiều Kiều xuất viện, Nguyễn Kiến Đảng sớm sang nhà tay lưu manh trong thôn đổi một cân rượu cao lương mang về.
Bàn ăn kê hai cái, một bàn cho lớn, một bàn cho bọn trẻ con.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nguyễn Kiến Quốc đợi bàn đầy đủ, lúc mới dậy, : “ đều đói , đang chờ ăn cơm, nhưng thật sự vài câu, chịu khó một chút .”
“Anh cứ , ai bịt miệng .” Nguyễn Kiến Quân hừ một tiếng, vẻ mặt bất cần.