Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 444: Xuất viện (5)

Cập nhật lúc: 2025-12-18 09:25:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ư ử ẳng ẳng……” Thịt Thịt lắc lư cái hình mập mạp, kêu ư ử đầy oan ức.

 

Bên , Nguyễn Tuấn đang giúp chuyển hành lý nhíu mày: “Nguyễn Lỗi, đừng kéo đuôi nó.”

 

“Gâu!” đấy đúng đấy.

 

Thịt Thịt lập tức ngẩng cổ phụ họa một tiếng, bộ dạng thiếu đ.á.n.h như kiểu chống lưng. ai ngờ câu tiếp theo của Nguyễn Tuấn là: “Đá thẳng m.ô.n.g nó .”

 

“……” Thịt Thịt trừng đôi mắt sói, hình.

 

thể tin nổi Nguyễn Tuấn thốt câu đó, hai chân rạp xuống đất, hướng về phía sủa ầm ĩ, vẻ mặt tức điên lên , chọc cho ha ha.

 

Nguyễn Kiều Kiều cũng , đưa tay xoa xoa cái đầu to bự của nó, hỏi: “Thịt Thịt, những ngày tao ở nhà, mày chăm sóc cho Tam Mao ?”

 

“Gâu!”

 

Thịt Thịt kêu khẽ một tiếng, chạy tót sân, đợi đến khi trở , trong miệng ngậm một con mèo con.

 

Hơn mười ngày trôi qua, nuôi bằng sữa dê núi, Tam Mao lớn nhanh như thổi, hình to gấp đôi lúc .

 

Phía , Ngô Nhạc đang đỡ bà nội Nguyễn nhà : “Kiều Kiều, con yên tâm , mấy ngày nay thím Tư chính là nhịn ăn cũng cho Tam Mao ăn no, con xem nó béo lên nhiều .”

 

ạ, con cảm ơn thím Tư.” Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, lời cảm ơn.

 

Cô bé đón lấy Tam Mao từ đất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-444-xuat-vien-5.html.]

Tam Mao lúc đầu còn giãy giụa, nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc Nguyễn Kiều Kiều, lập tức trở nên nhiệt tình, thè lưỡi l.i.ế.m bàn tay nhỏ của cô, kêu meo meo là quấn quýt.

 

“Xem Kiều Kiều nhà đúng là trời sinh yêu thích , bất kể là là động vật.” Ngô Nhạc , trong giọng điệu mang theo vẻ lấy lòng rõ rệt và sự thiện từng đây.

 

Nguyễn Kiều Kiều , đây là bởi vì ba cô giao tạm tiệm cơm cho ba chú quản lý. Tuy việc kinh doanh bằng ngày khai trương nhưng chắc chắn vẫn lãi, cho nên Ngô Nhạc mới vui vẻ như .

 

Trong mắt khác, Ngô Nhạc lẽ thực dụng, nhưng Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy thế.

 

So với Liễu Chiêu Đệ, thím của cô hơn bao nhiêu . Trên đời ai dám tư tâm? Chính cô bé, lúc khi là Nguyễn Kiều Kiều, khi tình cảm với nhà họ Nguyễn ngày càng sâu đậm, chẳng cũng ích kỷ giữ lấy sự sủng ái , nhường vị trí đó ?

 

Huống hồ, thím Tư dù tính toán thì cũng đơn thuần vì bản , mà là vì cái gia đình nhỏ của thím , vì hai họ của cô, nghĩ , Nguyễn Kiều Kiều càng cảm thấy gì đáng trách.

 

Cả nhà vui vẻ bước nhà lầu.

 

Bà nội Nguyễn viện hơn một tuần, sớm chán ngấy cảnh một chỗ, hơn nữa linh chi giúp bà khỏe hơn nhiều, chỉ là ở bệnh viện thể tỏ quá khác thường nên mới biểu lộ .

 

Giờ về đến nhà, còn ngoài, bà liền gạt tay hai cô con dâu : “Để tự một chút.”

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

“Mẹ, còn khỏi hẳn mà, nghỉ một lát ạ.” Đỗ Thanh lo lắng .

 

“Không cần, chỉ vận động gân cốt chút thôi.” Bà nội Nguyễn nhíu mày , chẳng thích chút nào cái vẻ khác coi như tàn phế. Vốn là mạnh mẽ cả đời, giờ đột nhiên trúng gió thể cử động, chỉ thể để con dâu hầu hạ, đối với bà quả thực là một loại dày vò, còn khó chịu hơn cả cái c.h.ế.t.

 

Đỗ Thanh chút khó xử, trái ý bà nhưng sợ bà phật ý.

 

Bên cạnh Ngô Nhạc cũng khuyên: “ đấy , còn khỏe hẳn , nghỉ thêm chút nữa , còn nhiều cơ hội mà.”

 

 

Loading...