Hiệu quả thần kỳ như , ngay cả bác sĩ Viên cũng kinh ngạc thôi.
Rốt cuộc thì linh chi cũng là t.h.u.ố.c đặc trị gì, mà cần bồi bổ lâu dài mới giúp cơ thể khỏe mạnh, đây là đầu tiên ông thấy uống mà hiệu quả nhanh và đến thế.
Bác sĩ Viên chép miệng tấm tắc khen lạ, cảm thán sự kỳ diệu của thiên nhiên.
Nguyễn Kiều Kiều , đây là sự kỳ diệu của thiên nhiên, mà là do con rắn dài mang . Cây linh chi thể so sánh với những cây khác, bởi vì con rắn ngốc nghếch đó sẽ luôn dành những thứ nhất cho cô bé.
Nguyễn Kiến Quốc hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm , ông kéo bác sĩ Viên ngoài. Hai những gì, chỉ đó bác sĩ Viên tuyệt nhiên nhắc đến chuyện nữa.
“Ba, ba gì với bác Viên thế ạ?” Nguyễn Kiều Kiều tò mò hỏi.
Nguyễn Kiến Quốc hả hê, nhéo nhéo cái má phúng phính của cô bé, : “Ba bảo với ông là, nếu dám với khác, ba sẽ đ.á.n.h gãy chân ông .”
“……” Nguyễn Kiều Kiều: Con tin ba mới là lạ đấy.
Thôi, Nguyễn Kiều Kiều nghĩ chắc là Nguyễn Kiến Quốc cô bé , nên cũng hỏi nữa. Mặc dù những chuyện đen tối mà cô bé còn nhiều hơn cả ba , rốt cuộc cô bé là cướp đoạt cả xác, thế gian còn chuyện gì đen tối hơn thế nữa ?
Thực Nguyễn Kiến Quốc cũng chẳng gì to tát với bác sĩ, chỉ là hứa sẽ tặng ông một ít linh chi.
Bác sĩ Viên tận mắt chứng kiến hiệu quả của cây linh chi , đương nhiên nó lợi hại thế nào. Nếu tin tức lan truyền ngoài sẽ gây rắc rối lớn. Giờ Nguyễn Kiến Quốc chủ động đề nghị tặng một ít để phòng , chuyện như rơi trúng đầu, ông tự nhiên nguyện ý giúp giữ bí mật, huống hồ linh chi vốn là vật sở hữu của , cũng chẳng liên quan gì đến ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-440-xuat-vien-1.html.]
Tuy nhiên, Nguyễn Kiến Quốc cũng sợ bà nội Nguyễn cứ tiếp tục uống như ở bệnh viện tai vách mạch rừng sẽ gây chú ý, liền bắt đầu giảm bớt liều lượng cho bà, đôi khi còn dặn bà nội Nguyễn cố tình giả vờ bệnh khỏi hẳn.
Cứ như , Nguyễn Kiều Kiều viện hơn một tuần, vết thương gáy dần lành , bà nội Nguyễn cũng khỏe lên nhiều.
Một ngày khi xuất viện, Nguyễn Kiều Kiều mang theo trái cây tươi đến phòng y tế.
Gần đây nhóc phản diện Hứa Tư , gần như đêm nào cũng mang về cho cô bé một đống trái cây. Trời nóng thế , cho dù cả nhà cùng ăn cũng hết, nên cô bé đem biếu các nhân viên y tế để cảm ơn họ chăm sóc thời gian qua. Không ngờ gặp quen.
Cô bé thấy đó ở phòng bác sĩ. Lúc cô bé thấy ngay, vì đang một đám nhân viên y tế vây quanh, những hiện tại cực kỳ yêu thích cô bé.
Thấy cô bé bưng trái cây , họ liền ùa đón như ong vỡ tổ, thì giúp bưng rổ, thì nắm bàn tay mũm mĩm của cô bé, giọng điệu đầy vẻ tán đồng hỏi: “Sao Kiều Kiều tự đến đây, ? Cái nặng lắm, mệt thì bây giờ?”
“Mẹ con ngoài ạ, đây là trái cây Kiều Kiều mang biếu các chị gái xinh , ăn ngon lắm ạ, mời các chị ăn.” Nguyễn Kiều Kiều híp mắt .
“Ui chao, cái miệng nhỏ của Kiều Kiều nhà xem, thật đúng là ngọt xớt.” Một cô y tá trẻ , dịu dàng xoa khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều, đưa cô bé ghế phía .
Cô lục trong ngăn kéo tìm một gói đồ ăn vặt đưa cho cô bé.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Tuy rằng Nguyễn Kiều Kiều thật sự thiếu mấy món ăn vặt , nhưng chỉ cần họ cho, cô bé đều sẽ nhận, từ chối tấm lòng của khác, hơn nữa còn ngọt ngào lời cảm ơn, khiến trái tim của các nhân viên y tế tan chảy.
“Nguyễn Kiều Kiều?” Lúc , một giọng đầy nghi hoặc vang lên ở phía đối diện.