Buổi trưa, Thư Khiết thật sự theo Triệu Lệ về nhà bà nấu cơm. Có lẽ vì gia cảnh đều , cùng yêu thương Nguyễn Kiều Kiều nên hai phụ nữ vô vàn đề tài để , cho dù chỉ là kể về mấy chuyện thú vị hồi nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều cũng thể khiến họ vui vẻ.
Đợi đến khi nấu cơm trưa xong, hai dùng giỏ chia thức ăn thành hai phần, một phần để nhà, một phần mang đến bệnh viện cùng ăn với Nguyễn Kiều Kiều.
Hiện tại ở bệnh viện là hai đàn ông đang trông nom, thấy vợ xách hai cái giỏ đến, họ vội vàng chạy đón, vô cùng ân cần giúp đỡ bày biện bát đũa.
Nhìn mấy cái đĩa nhưng rõ ràng lượng thức ăn và cơm đủ cho mấy ăn, Nguyễn Kiến Quốc gãi gãi gáy, cũng ngại vợ nấu ít, chỉ đành bảo với Lục Chí Uy: “Hay là chúng xuống căng tin mua thêm cơm lên đây ?”
“ đấy, chút cơm mà đủ.” Lục Chí Uy cũng lầm bầm, đầu hỏi Triệu Lệ: “Vợ , nhà hết gạo mà nấu tí thức ăn thế ?”
Đều đang ở độ tuổi trai tráng, ăn thế mà đủ no?
Triệu Lệ liền sang, hỏi: “Con mắt nào, cái lỗ tai nào của ông thấy chỗ là cho các ông ăn thế hả?”
“Hả? Không cho bọn ăn á?” Lục Chí Uy trợn mắt.
“Hai đang ở nhà thì tự về mà ăn, hai phụ nữ chân yếu tay mềm như bọn xách nổi nhiều đồ thế. Các ông cũng thật hổ, đàn ông sức dài vai rộng, tay chân mà còn đợi chúng đưa cơm đến tận miệng ? Các ông cứ mơ !” Triệu Lệ tức giận lườm nguýt một cái, nhưng đầu liền đổi sắc mặt như ảo thuật, híp mắt bưng một bát cơm về phía Nguyễn Kiều Kiều.
“Kiều Kiều , mau ăn cơm, Tiểu Tư, con cũng ăn .”
Nói bà bưng bát, cầm thìa định đút cơm cho Nguyễn Kiều Kiều.
“Mẹ nuôi, con tự ăn mà, cần đút ạ.” Nguyễn Kiều Kiều bất đắc dĩ , cô bé chỉ thương ở đầu chứ tàn phế tay chân .
“Không , bác sĩ bảo con mệt nhọc, , nuôi đút cho con, ai con .” Triệu Lệ , múc một thìa cơm đưa tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-439-phu-nu-that-hay-thay-doi-6.html.]
Nguyễn Kiều Kiều chỉ đành bất đắc dĩ há miệng ăn.
Hứa Tư liếc một cái, tự bưng cơm gắp thức ăn, xuống bên cạnh cô bé cùng ăn.
Thư Khiết thì bưng thức ăn sang phía bà nội Nguyễn.
Chỉ còn trơ trọi hai ông chồng đó, ngơ ngác .
“……” Nguyễn Kiến Quốc.
“……” Lục Chí Uy.
Bọn họ cũng ngờ tới, lúc hai bà vợ cơm lành canh ngọt thì đời họ khổ, giờ quan hệ hai bà lên , đời họ vẫn khổ như thường! Thậm chí còn thê t.h.ả.m hơn cả lúc !
Hai một cái, đều lặng lẽ thu hồi tầm mắt, cùng khỏi phòng bệnh, đội cái nắng gay gắt giữa trưa để về nhà họ Lục ăn cơm.
Còn Nguyễn Kiều Kiều thì sự quan tâm chăm sóc của hai bà , ăn xong bữa trưa liền bắt đầu ngủ trưa, cuộc sống nhỏ là hạnh phúc, dễ chịu vô cùng.
Nguyễn Kiến Quốc và Lục Chí Uy ăn cơm xong liền vội vàng , cả hai đều ướt đẫm mồ hôi. Bác sĩ Viên nhờ bên đông y xử lý giúp cây nấm linh chi, mỗi ngày lấy một ít sắc nước cho bà nội Nguyễn uống.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Vì chuyện , Thư Khiết còn cố ý mua một cái ấm sắc thuốc, sắc ngay tại căng tin bệnh viện, canh chừng suốt cả quá trình.
Bà nội Nguyễn uống xong bát t.h.u.ố.c đầu tiên, giống như uống t.h.u.ố.c tiên , cả đều sự chuyển biến rõ rệt. Cái cổ vốn cứng đờ thể cử động nay cơ bản khôi phục bình thường, thể tự do lắc lư.
Tuy chân tay vẫn còn cứng, nhưng tin rằng uống thêm một thời gian nữa, việc khôi phục trạng thái như thành vấn đề.