"Có thể là ai đó để quên ở đây." Thư Khiết để ý lắm liếc một cái. Vừa tắm xong, toát một lớp mồ hôi mỏng, cô cũng chẳng tâm trí hóng mát bên ngoài, chỉ mau chóng trở về với Nguyễn Kiều Kiều.
"Chắc , quả to thế , còn đỏ nữa, cũng là của nhà ai. Nếu thì mua cho Tiểu Kiều Kiều nhà một ít, con bé mất nhiều máu, cần tẩm bổ." Nguyễn Kiến Quốc lẩm bẩm, thấy Thư Khiết xa, vội vàng đuổi theo.
Trong phòng, Nguyễn Kiều Kiều thấy , vì với Thư Khiết về chuyện , sợ đột nhiên thấy con rắn sẽ sợ c.h.ế.t khiếp, cô bé vội vàng : "Tiểu Bạch, mày mau , đợi tao chuyện với tao xong, mày hẵng đến tìm tao chơi."
Nói chỉ cửa sổ, ý bảo nó mau bò ngoài.
Mới đến bao lâu, con rắn nỡ , nhưng cũng nỡ để tiểu khả ái lo lắng, nghĩ đến từng dọa nhà cô bé sợ, đành bò ngoài ánh mắt nôn nóng của cô bé. Tuy nhiên khi bò , nó lập tức nhét cành táo đỏ qua song cửa sổ trong, tê tê thè lưỡi, báo cho Nguyễn Kiều Kiều đây là món quà thứ hai nó mang đến.
"Được , tao , mày mau , chú ý một chút, đừng để phát hiện." Nguyễn Kiều Kiều cũng hiểu nó mang đến kiểu gì, cả một đống to như , cành cây còn sai trĩu táo đỏ, rõ ràng kéo lê đất mà đến, chắc là nâng lên vận chuyển tới, cũng nó thế nào mà gây chú ý.
Bên con rắn chân , bên Thư Khiết và Nguyễn Kiến Quốc liền đến ngoài cửa. Nguyễn Kiều Kiều vội vàng chạy mở cửa, chỉ là vì chạy quá nhanh, đầu chút choáng, cửa mở liền ngã nhào Thư Khiết đầu, dọa Thư Khiết mặt mày tái mét. Nguyễn Kiến Quốc càng hoảng hơn, đầu hét gọi bác sĩ, đồng thời bế thốc Nguyễn Kiều Kiều lên giường bệnh, cũng chú ý tới cây linh chi to tướng trong phòng.
Thư Khiết cũng để ý, bộ tâm trí đều dồn Nguyễn Kiều Kiều, còn tâm trạng cái khác.
Mà bác sĩ sớm quen với kiểu la hét của gia đình , một đường chạy tới, ánh mắt đầu tiên liền thấy cây linh chi trong phòng bệnh, kinh ngạc nhướng mày. Vừa định hỏi kiếm thứ thế thì Nguyễn Kiến Quốc đang lo sốt vó kéo qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-433-hai-nguoi-me-10.html.]
"Lão Viên, ông mau xem giúp với." Trải qua mấy ngày chung đụng, nhà họ Nguyễn sớm quen với bác sĩ, cũng ông họ Viên, để thuận miệng đổi giọng gọi là lão Viên.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Lão Viên cũng bất đắc dĩ, ông luôn cảm thấy gặp gia đình đúng là xui xẻo.
ai bảo nhà họ cách lấy lòng cơ chứ. là "há miệng mắc quai", ông chẳng những ăn đồ ăn Thư Khiết nấu, còn uống ít canh gà, tự nhiên tận chức tận trách để bọn họ sai phái.
Ông nghiêm túc kiểm tra cho Nguyễn Kiều Kiều một chút, đó vẻ mặt bất đắc dĩ : "Không gì , vẫn là ngất do tư thế thôi. Cô bé , về việc gì cứ sai bảo bố cháu , cháu đừng cử động mạnh, ?" Nếu ông sợ thêm vài nữa, chính ông cũng dọa cho giảm thọ mất mấy năm.
Nguyễn Kiều Kiều gật gật đầu, rúc lòng Thư Khiết, bộ dạng ngoan ngoãn vô cùng.
Thư Khiết hỏi con gì, Nguyễn Kiều Kiều chỉ thể lí nhí dối: "Con vệ sinh."
Lúc , lão Viên chuyển sự chú ý sang cây linh chi , tới kỹ, phát hiện thế mà là một cây Huyết linh chi vô cùng giá trị.
Lão Viên bác sĩ bao năm nay, đồ cũng gặp qua ít, nhưng đây là đầu tiên thấy cây Huyết linh chi to như .