Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 422: Không tha thứ (9)

Cập nhật lúc: 2025-12-18 04:31:56
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong lòng nghĩ nhưng ngoài mặt cô vẫn hỏi Nguyễn Kiến Quốc: "Anh cả, quán cơm của tính ? Nghỉ bán ba ngày nay nhỉ?"

 

"Cái đó vội." Nguyễn Kiến Quốc trả lời: "Đợi cục cưng với xuất viện tính."

 

"Thế , thế thì mất bao nhiêu tiền lãi nhỉ." Ngô Nhạc thở dài, nhưng trong lòng đang tính toán chuyện khác.

 

"Tiền nhiều đến mấy so với sức khỏe ?" Nguyễn Kiến Quốc , cuối cùng cũng ngẩng đầu cô. Ngô Nhạc chằm chằm thì sững , gượng gạo, gì nữa, cúi đầu lau cho Nguyễn Lâm thị.

 

Tình trạng Nguyễn Lâm thị hôm nay hơn hôm qua nhiều.

 

Lúc Ngô Nhạc lau thì bà tỉnh, việc đầu tiên là đảo mắt tìm Nguyễn Kiều Kiều, thấy cô bé mới thở phào nhẹ nhõm.

 

"Bà ơi, cổ bà cử động kìa!" Nguyễn Kiều Kiều vui mừng reo lên.

 

Cô nhích gần nắm lấy bàn tay của bà, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay cho bà, vui vẻ : "Bà ơi, Kiều Kiều , bà cũng mau khỏe nhé. Kiều Kiều ngày nào cũng mát xa cho bà, bà nhất định sẽ nhanh khỏi thôi."

 

"Ư ư ư..." Nguyễn Lâm thị vẫn , chỉ phát tiếng a a.

 

"Bà bảo bà sẽ khỏi, đúng ạ?" Nguyễn Kiều Kiều tít mắt bà.

 

Thấy Nguyễn Lâm thị khó nhọc gật đầu, cô tươi hơn, ghé sát mặt cọ cọ, ngọt ngào : "Trước chê Kiều Kiều sún răng, giờ Kiều Kiều cũng chê bà ."

 

"Cục cưng..." Nguyễn Kiến Quốc bên cạnh mà lòng chua xót.

 

Anh tài đức gì mà cô con gái hiếu thảo thế chứ.

 

Nhớ hồi Thư Lãng ưng , cũng là con bé bênh vực .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-422-khong-tha-thu-9.html.]

"Làm gì thế bố?" Nguyễn Kiều Kiều ngẩng lên , tay vẫn chăm chỉ mát xa cho bà nội.

 

"Mấy việc cần con , bố , con giờ cũng là bệnh nhân, nghỉ ngơi cho khỏe." Nguyễn Kiến Quốc xót con .

 

Nguyễn Kiều Kiều mím môi: "Không bố, Kiều Kiều ngủ lâu lắm , giờ ngủ nữa." Quan trọng nhất là cô xác định chính là Nguyễn Kiều Kiều thật, đang hưng phấn, chẳng buồn ngủ tẹo nào.

 

"Được , thế con đừng để mệt quá nhé, nghỉ ngơi nhiều , bố xin nghỉ học cho con ."

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Nói đến đây, Nguyễn Kiến Quốc sang Hứa Tư, ánh mắt mang theo sự ơn và trân trọng hơn nhiều: "Tiểu Tư về ? Kiều Kiều ở đây chú và nó lo , cháu cần ngày nào cũng túc trực ở đây ."

 

Hứa Tư lắc đầu, Nguyễn Kiến Quốc, buông một câu khách sáo chút nào.

 

"Mọi trông ."

 

"..." Nguyễn Kiến Quốc. Hơi nhói lòng, nhưng vẫn mỉm , dù đây cũng là ân nhân cứu mạng con gái , còn cứu những hai .

 

"Vậy ." Tuy thấy quê, nhưng Nguyễn Kiến Quốc đồng tình với lời bé, dù Nguyễn Kiều Kiều cứu hai mà.

 

Chiều 4-5 giờ.

 

Nguyễn Kiều Kiều hoạt động cả buổi chiều nên giờ mệt, đang dựa đầu giường mơ màng ngủ thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.

 

Cô ngẩng đầu , quả nhiên thấy nuôi đang hộc tốc , tay ôm một cái cặp lồng giữ nhiệt.

 

Vừa thấy cô tỉnh, mắt bà sáng rực lên: "Kiều Kiều con tỉnh ? Có chỗ nào khó chịu con?"

 

"Mẹ nuôi." Nguyễn Kiều Kiều gọi, định thẳng dậy. Triệu Lệ thấy thế vội đặt bình nước xuống, đỡ cô dậy, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn: "Tiểu Kiều Kiều đáng thương của , mới mấy ngày mà gầy rộc thế ."

 

 

Loading...