Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 421: Không tha thứ (8)

Cập nhật lúc: 2025-12-18 04:31:55
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Anh cả và Nguyễn Kiệt đều ở nội trú trường còn đỡ, nhưng Hứa Tư cứ theo cô và bà nội suốt, mấy ngày nay ăn uống thế nào?

 

"Ăn ." Hứa Tư dối. Thực hôm nay kịp ăn gì, nếu bốc mùi quá thì cũng chẳng rời . Cô hiện tại tuy tỉnh táo, bùa hộ mệnh, nhưng ai dám đảm bảo chuyện ngoài ý , cướp xác nữa.

 

"Thật ? Thế ăn ở ?" Nguyễn Kiều Kiều rõ ràng tin, đưa tay véo má : "Anh gầy , chắc chắn dối."

 

"..." Hứa Tư.

 

Mặc kệ cô véo.

 

"Anh ăn đúng , lát nữa ngoài mua chút gì ăn nhé? Anh tiền ? Không thì bảo bố em đưa."

 

"Được." Hứa Tư gật đầu, tiếp tục bón cháo cho cô, nhưng Nguyễn Kiều Kiều ăn nổi nữa, đầu .

 

Hứa Tư hiểu ý ngay, uống một hết chỗ cháo thừa.

 

Nguyễn Kiều Kiều thấy thế cũng lạ, vì quá quen . Ở nhà họ Nguyễn, chẳng ai là ăn đồ thừa của cô cả.

 

"Anh Tư, ? Bây giờ em thấy vui lắm." Nguyễn Lâm thị bên cạnh vẫn tỉnh, Nguyễn Kiều Kiều nắm lấy tay bà, ảo giác nhưng cô thấy tay bà còn cứng đờ như hôm qua nữa.

 

Cô đang cần một để chia sẻ niềm vui sướng .

 

"Họ thực sự là của em, đều là của em!" Cô đồ giả, kẻ chiếm xác khác, cô chính là Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Kiều Kiều bằng xương bằng thịt! Những đều là của cô! Cuối cùng cô cần lo lắng một ngày nào đó phát hiện là giả mạo mà mất tất cả nữa.

 

Cô thực sự cảm thấy vui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-421-khong-tha-thu-8.html.]

 

"Anh ," Hứa Tư gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ còn của cô.

 

"???" Anh ?

 

Đến lượt Nguyễn Kiều Kiều ngơ ngác.

 

Vừa định hỏi cái gì thì Nguyễn Kiến Quốc ôm một cái quạt điện , thấy Nguyễn Kiều Kiều tỉnh, lập tức vui mừng reo lên: "Cục cưng, con tỉnh ."

 

Đặt quạt xuống chạy ngay tới, cũng dám ôm cô, chỉ dám ngắm, hỏi: "Có chỗ nào khó chịu ? Bố gọi bác sĩ cho con nhé?"

 

"Không cần bố." Nguyễn Kiều Kiều , thấy chạy mồ hôi nhễ nhại thì xót xa: "Bố , buổi trưa bố đừng ngoài, nắng to lắm, mua gì thì chiều tối hẵng ."

 

"Thế , tối nay trời mát , chỉ buổi trưa là nóng thôi, bố thể để con với bà nội nóng ." Nói đến đây, Nguyễn Kiến Quốc liền bóc vỏ hộp quạt điện, bắt đầu bận rộn, lúc thì tìm bác sĩ mượn ổ cắm, lúc thì hỏi bác sĩ xem Nguyễn Kiều Kiều trúng gió .

 

Bác sĩ đang nghỉ trưa hành cho mất hết cả tính khí, thều thào : "Được , mang con bé lên trời cũng !"

 

Kết quả Nguyễn Kiến Quốc câu cuống lên: "Ông mới lên trời ! Cục cưng nhà lên !" Nói xong còn lườm bác sĩ một cái cháy mắt, khi quên cầm luôn cái ổ cắm bàn ông.

 

"..." Bác sĩ.

 

Ông gì nên tội mà gặp cái gia đình chứ! Thật là oan nghiệt!

 

Nguyễn Kiến Quốc mang ổ cắm về cắm điện ngay. Ngô Nhạc đang lau mặt cho Nguyễn Lâm thị bên cạnh âm thầm chép miệng, thầm nghĩ nhà bác cả đúng là chiều quá mức, viện mà cũng sắm quạt điện, e là ít tiền tiết kiệm thật.

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

 

Loading...