Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 415: Không tha thứ (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-18 04:31:49
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vết thương của Hứa Tư nghiêm trọng lắm, chỉ là một vết rách nhỏ, bôi chút thuốc, băng gạc cũng cần quấn, nhanh sẽ đóng vảy và lành .

 

Bôi t.h.u.ố.c xong cho Hứa Tư, bác sĩ mới rời .

 

Bác sĩ , Hứa Tư liền sờ lên vết thương trán, thẳng mắt Triệu Lệ hỏi: "Sẽ để sẹo chứ?"

 

"Hả?" Triệu Lệ nhất thời hiểu ý .

 

Phản ứng , bà vội gật đầu: ", đúng, sẽ để sẹo ."

 

Hứa Tư gật đầu, lúc mới an tâm nhắm mắt .

 

"..." Triệu Lệ.

 

Nhìn Hứa Tư nhắm mắt ngủ, bà luôn cảm thấy bé nhà họ Nguyễn nuôi lạnh lùng, ngờ để ý đến ngoại hình của như , thật là... dở dở .

 

Nguyễn Kiến Quốc và Thư Khiết tối trời là vội vã ngay.

 

Triệu Lệ thực , nhưng ruột ở đây, cũng chẳng đến lượt bà là nuôi chăm sóc. Bà giữa Nguyễn Kiều Kiều và mâu thuẫn gì, nhưng nhớ sự kích động của cô bé đó, bà đặc biệt kéo Nguyễn Kiến Quốc ngoài dặn dò một phen.

 

Trên đời vốn dĩ chẳng tình cảm nào là tự nhiên mà , đều do bồi đắp mà thành.

 

Bà dặn Nguyễn Kiến Quốc, nếu Nguyễn Kiều Kiều vẫn kháng cự Thư Khiết, tuyệt đối đừng nóng vội ép uổng con bé, từ từ.

 

Nguyễn Kiến Quốc gật đầu tỏ ý . Thấy Lục Chí Uy đến đón vợ ở đằng , chào hỏi một tiếng bệnh viện.

 

Lục Chí Uy đến đây một lúc , vẫn chờ ngoài cửa.

 

Nhìn bóng lưng Nguyễn Kiến Quốc rời , Lục Chí Uy - vì nhà ở ngay trấn nên lái xe mà bộ đến - nhớ đến sự ân cần của vợ mấy ngày nay, bất đắc dĩ : "Sau em đừng đến thường xuyên quá, ruột về , em cứ đến suốt thế , khéo ghét."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-415-khong-tha-thu-2.html.]

"Anh cái rắm!" Triệu Lệ liền văng tục.

 

Bà trừng mắt Lục Chí Uy: "Anh tưởng là loại nào? Phải, thừa nhận, thích Kiều Kiều, hận thể con bé là do đẻ , nhưng cũng loại đen tối như nghĩ."

 

"Giờ thím Nguyễn trúng gió, Kiều Kiều thương, Ngô Nhạc và Đỗ Thanh đều , chỉ dựa đám đàn ông thì nên trò trống gì ? Hơn nữa ruột con bé về, cũng chẳng định tranh giành gì, chỉ là giờ Kiều Kiều chịu nhận , bên cạnh thể thiếu , chăm sóc nhiều hơn chút thì ?"

 

"Không , em nhỏ chút, cũng ý đó." Lục Chí Uy thấy vợ nổi giận, vội vàng dỗ dành: "Em ngày chạy mấy lượt thế , sợ em mệt thôi mà."

 

"Thế thì bớt chọc tức vài mỗi ngày !" Triệu Lệ bực bội , lườm chồng một cái cháy mắt . Lục Chí Uy vội vàng đuổi theo .

 

Bóng dáng hai dần khuất trong màn đêm, họ đều để ý rằng, mà họ nhắc đến trong câu chuyện, giờ phút đang trong bóng tối, ánh mắt tràn đầy đau khổ.

 

Phải đến tận lúc .

 

Thư Khiết mới thực sự hiểu những lời Đỗ Thanh ý nghĩa gì.

 

Rời hơn một năm, dường như cô trở thành thừa thãi, chẳng ai cần đến nữa.

 

Nhà họ Nguyễn cần cô.

 

Con gái cũng cần cô.

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Nguyễn Kiều Kiều ngủ đến nửa đêm thì tỉnh giấc.

 

Tỉnh thì tạm thời ngủ nữa. Cô quanh phòng bệnh, thấy Thư Khiết và Nguyễn Kiến Quốc đang chiếc giường trống còn .

 

Thư Khiết mặt về phía cô.

 

Nguyễn Kiều Kiều cách một vài mét, lặng lẽ quan sát bà.

 

 

Loading...