Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 411: Vốn là thân xác của Kiều Kiều (7)

Cập nhật lúc: 2025-12-18 04:31:45
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Giường bệnh viện thường phép ghép sát vì bất lợi cho việc cấp cứu, nhưng trường hợp của Nguyễn Kiều Kiều và Nguyễn Lâm thị đặc biệt nên bác sĩ suy nghĩ vài giây đồng ý.

 

Nguyễn Kiều Kiều tỉnh.

 

Cả nhà họ Nguyễn đều vui mừng, cả buổi chiều đều đến thăm, chuyện với cô, xác định cô mới rời .

 

Duy chỉ một .

 

Vẫn luôn trong phòng bệnh, ánh mắt từng rời khỏi Nguyễn Kiều Kiều, nhưng dám tiến lên một bước... Còn Nguyễn Kiều Kiều cũng coi như đó tồn tại, từ đầu đến cuối đều cố ý lờ .

 

Trước Nguyễn Kiều Kiều hiểu tại ký ức về tất cả trong nhà họ Nguyễn, nhưng duy nhất nhớ gì về Thư Khiết, ngay cả mặt mũi bà cũng nhớ.

 

Giờ thì cô hiểu.

 

Hóa ... là vì cô vẫn luôn hận bà, oán trách bà.

 

Oán hận đến mức nhớ sự tồn tại của con đó.

 

Tuy Nguyễn Kiều Kiều hiện tại vẫn xâu chuỗi hết chuyện, còn nhiều điều cô hiểu và giải đáp, nhưng một điều cô chắc chắn... giống như giọng trong mơ.

 

Cô là Nguyễn Kiều Kiều! Cô chính là Nguyễn Kiều Kiều! Nguyễn Kiều Kiều thật sự!

 

Là Nguyễn Kiều Kiều c.h.ế.t cóng mương nước năm 5 tuổi, đầu t.h.a.i chuyển kiếp thành một con mèo con.

 

Còn về ký ức của thế cô sống mười mấy năm, cuối cùng hại cả nhà họ Nguyễn c.h.ế.t t.h.ả.m rốt cuộc là ai, hiện tại cô rảnh bận tâm. Cô giờ chỉ Nguyễn Lâm thị khỏe .

 

Trạng thái hiện tại của Nguyễn Lâm thị thể là giống hệt cương thi.

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Tay chân cứng đờ vặn vẹo, miệng méo xệch, mắt trợn trừng to như chuông đồng, cả trông đáng sợ và kinh dị.

 

Nguyễn Kiều Kiều sợ, một chút cũng sợ, chỉ thấy đau lòng vô hạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-411-von-la-than-xac-cua-kieu-kieu-7.html.]

 

giường, cố gắng nhích về phía bà, cho đến khi hai sát . Cô đưa tay móc bàn tay cứng đờ của bà đặt bên , những ngón tay co quắp biến dạng, nhưng cô sợ, đan bàn tay nhỏ mềm mại của đó.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng cố rướn gần mặt bà, nhẹ nhàng cọ xát, giọng nhỏ, như thì thầm bên tai Nguyễn Lâm thị.

 

"Bà ơi, Kiều Kiều , Kiều Kiều tỉnh , Kiều Kiều c.h.ế.t ."

 

"Bà thấy ? Bà cũng tỉnh ?"

 

"Bà ơi, Kiều Kiều sợ lắm, bà mau tỉnh ."

 

"Bà ơi... Kiều Kiều yêu bà nhất, thật đấy, khác đều bằng bà , tất cả đều bằng..."

 

"Nếu bà tỉnh , Kiều Kiều bắt nạt sẽ ai bênh vực Kiều Kiều ..."

 

"Bà ơi, bà thực sự nhẫn tâm để Kiều Kiều một ? Kiều Kiều sẽ bắt nạt đấy, bà ơi..."

 

Càng về , giọng Nguyễn Kiều Kiều càng nghẹn ngào, cho đến cuối cùng nước mắt vỡ đê.

 

Mọi trong phòng bệnh ai nấy đều đỏ hoe mắt, mặt chỗ khác.

 

Nguyễn Kiều Kiều thương tâm, đau khổ, nước mắt thấm đẫm lên mặt Nguyễn Lâm thị.

 

Ngay khoảnh khắc những giọt nước mắt ấm nóng chạm mặt bà, đôi mắt trợn trừng bất động của Nguyễn Lâm thị bỗng chuyển động... Tay cũng khẽ run lên...

 

"Mẹ!" Nguyễn Kiến Quốc và Nguyễn Kiến Quân lập tức lao tới, những khác cũng quan tâm vây quanh.

 

Nguyễn Kiều Kiều cũng ngẩng đầu lên, thấy cơ thể cứng đờ của Nguyễn Lâm thị đang cố gắng đầu về phía cô. Nhìn thấy cô bên cạnh, trong cổ họng bà phát những tiếng ư ử nghẹn ngào, nước mắt từ khóe mắt trào .

 

"Bà nội!" Nguyễn Kiều Kiều nhào tới, òa nức nở: "Bà ơi, bà ơi, Kiều Kiều sợ c.h.ế.t khiếp, tưởng bà cần Kiều Kiều nữa!"

 

 

Loading...