Phòng ICU, vợ chồng Nguyễn Kiến Quân và Đỗ Thanh đang túc trực bên Nguyễn Lâm thị.
Đỗ Thanh đang dùng khăn lau tay cho Nguyễn Lâm thị, thấy Nguyễn Kiều Kiều tỉnh thì sững sờ một chút, vui mừng đón lấy: "Kiều Kiều tỉnh ?"
"Ừ, thế nào ?" Nguyễn Kiến Quốc gật đầu, bế Nguyễn Kiều Kiều .
Nguyễn Lâm thị mắt nhắm nghiền, mặt đeo mặt nạ thở, sắc mặt trắng bệch chút máu, miệng méo xệch, cánh tay buông thõng bên trong tư thế vặn vẹo cứng đờ như thanh sắt, trông đáng sợ như cương thi.
Nước mắt Nguyễn Kiều Kiều trào ngay lập tức.
"Bà ơi..."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nguyễn Kiều Kiều bộ dạng của bà mà nấc lên, nhưng mới một tiếng thì mắt tối sầm , hồi lâu hồi phục , dọa Nguyễn Kiệt chạy lôi bác sĩ tới.
Nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều bế sang phòng bệnh của Nguyễn Lâm thị, bác sĩ chỉ thấy mệt mỏi vô cùng, quát: "Các phụ kiểu gì thế hả, con bé chấn động não! Chấn động não hiểu ! Sao thể tùy tiện bế con bé chạy lung tung thế! Còn mau đưa về!"
"Không, cháu về , cháu ở bên bà." Nguyễn Kiều Kiều nhắm mắt kêu lên, rõ ràng choáng váng cuồng nhưng vẫn nhất quyết chịu .
Nguyễn Kiến Quốc nỡ trái ý con gái, nhưng lời bác sĩ khiến . Đang lúc khó xử thì Nguyễn Kiều Kiều ngất lịm trong lòng , dọa mặt cắt còn giọt máu.
"Mau đặt sang bên , mau lên!" Bác sĩ thấy cũng dám chậm trễ, vội bảo đặt sang chiếc giường trống bên cạnh.
Nguyễn Kiến Quốc vội vàng đặt con xuống, đều căng thẳng bác sĩ kiểm tra.
Cũng may Nguyễn Kiều Kiều chỉ ngất do đổi tư thế đột ngột, chính là do Nguyễn Kiến Quốc nên di chuyển cô bé, nếu chẳng ngất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-410-von-la-than-xac-cua-kieu-kieu-6.html.]
Có điều, thấy tình cảnh , bác sĩ nghĩ tình cảm bà cháu sâu đậm, để tránh xảy chuyện ngoài ý nữa, ông dứt khoát bảo y tá chuyển Nguyễn Kiều Kiều sang phòng bệnh bên luôn. Chỉ là tiền giường đắt hơn một hào, nhưng ông thấy đối với nhà họ Nguyễn thì chắc chẳng bõ bèn gì.
Người nhà họ Nguyễn đương nhiên để tâm chút tiền lẻ đó, vội vàng nhờ y tá giúp chuyển giường bệnh.
Nguyễn Kiều Kiều giường bệnh bao lâu thì tỉnh . Lần cô dám cử động lung tung nữa, chỉ nghiêng đầu Nguyễn Lâm thị ở giường bên cạnh mà nước mắt ngừng rơi.
Mọi xung quanh thấy cũng cay mắt, đều lén lau nước mắt.
Triệu Lệ là đầu tiên kìm , sợ Nguyễn Kiều Kiều chịu nổi, bèn bước tới ôm lấy cô, đau lòng dỗ dành: "Kiều Kiều đừng nữa, bà nội sẽ . Bà thấy Kiều Kiều bình an vô sự, nhất định cũng sẽ tỉnh thôi. Con chuyện với bà nhiều , bảo với bà là con tỉnh , con , bà nhất định sẽ tỉnh ."
Sau khi Nguyễn Kiều Kiều xảy chuyện, cô hôn mê suốt một ngày một đêm.
Trong một ngày đó tình hình Nguyễn Lâm thị cũng , giống như hấp hối vẫn còn vương vấn một thở, mãi chịu buông xuôi.
Người trong nhà đều hiểu, bà đang đợi Nguyễn Kiều Kiều.
Đợi họ báo cho bà một tin , hoặc là một tin ...
May mắn là Nguyễn Kiều Kiều tỉnh, bà đợi tin .
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, lau nước mắt, gượng với Triệu Lệ: "Mẹ nuôi, Kiều Kiều . Mẹ thể nhờ cô y tá đẩy giường con sát , con ngủ chung với bà."
Triệu Lệ dáng vẻ cố tỏ kiên cường của cô bé, nghĩ đến những gian nan trong hai ngày qua, mắt cũng cay xè, gật đầu, vỗ n.g.ự.c bảo đảm: "Con yên tâm, việc nhỏ nuôi chắc chắn cho con."