"Thế ông nhanh lên!" Nguyễn Kiệt liền tránh , còn đẩy ông một cái.
"..." Bị đẩy lảo đảo, suýt đập đầu tường, mặt bác sĩ đen sì . Muốn nổi giận thì hóa còn bằng một thằng nhóc, mà giận thì ấm ức.
Nguyễn Kiến Quốc lườm Nguyễn Kiệt một cái, xin bác sĩ: "Trẻ con hiểu chuyện, xin bác sĩ, ông mau rửa tay , chúng giục, giục ."
"..." Bác sĩ nghĩ thầm, cái gì mà giục, là ai lôi xềnh xệch ông đến đây nữa?
cũng may ông hiểu tâm trạng của gia đình . Vốn dĩ mỗi cô con gái cưng, suýt thì mất, giờ tìm mạng sống thì khó tránh khỏi mất bình tĩnh.
Ông cũng dề dà, nhanh chóng rửa tay gọi y tá cùng đến.
Sau một hồi kiểm tra.
Ông thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy giữ một mạng nhỏ, đúng là vạn hạnh trong vạn hạnh!
Quay đầu cả gia đình đang chằm chằm với ánh mắt rực lửa, ông : "Tình trạng sức khỏe của cháu bé , cần lo lắng. Chỉ là dù cũng va đập gáy, cần viện theo dõi thêm một chút, loại trừ khả năng chấn động não, hoặc là trí nhớ tổn thương, cái gia đình chuẩn tâm lý."
Nói đến đây, ông nghĩ đến bà cụ ở phòng ICU, bất đắc dĩ : "Cháu bé thì giữ mạng , nhưng tình hình bà cụ khả quan lắm. Tuổi cao, trúng gió một chuyện nhỏ. Mọi nhớ nhất định cho bà cụ cháu bé , lúc liều t.h.u.ố.c tinh thần còn hiệu quả hơn t.h.u.ố.c của bác sĩ chúng ."
"Vâng." Nguyễn Kiến Quốc gật đầu lia lịa, lau mặt, tim treo ngược lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-409-von-la-than-xac-cua-kieu-kieu-5.html.]
"Cảm ơn bác sĩ." Triệu Lệ bên cạnh , dáng của Nguyễn Kiều Kiều: "Con gái cưng của là nhờ cả tài năng của ông đấy. Đợi ít hôm nữa nhất định sẽ mang cờ thưởng đến tặng ông, ông quả thực là Thần Y sống mà!" Nói bà giơ ngón tay cái lên.
Ánh Trăng Dẫn Lối
"Thôi cần ." Bác sĩ bật , dặn dò nhà thêm vài câu mới rời khỏi phòng bệnh.
Bên , Nguyễn Kiều Kiều mới tỉnh còn nắm rõ tình hình, xong lời bác sĩ thì sững sờ hồi lâu phản ứng kịp. Cô cố mở to mắt .
"Bà nội? Trúng gió ạ?" Cô dám tin hỏi .
Nguyễn Kiều Kiều nghĩ đến nguyên nhân cái c.h.ế.t của Nguyễn Lâm thị trong mơ mà kinh hoàng bạt vía, thể yên nữa. Mặc kệ cơ thể đang cực kỳ yếu ớt, cô chống tay định bò dậy xem bà.
cơ thể thực sự quá yếu, thêm vết thương lớn khâu mấy mũi gáy, dậy nổi. Vừa nhổm lên cô thấy tối sầm mặt mũi, ngã nhào xuống đất.
Hứa Tư bên cạnh vội đưa tay đỡ, nhưng vì cơ thể cũng quá nhỏ bé, đỡ nổi, cả hai cùng ngã lăn đất.
Nguyễn Kiến Quốc sợ toát mồ hôi lạnh, vội vàng bế hai đứa lên.
Đầu Nguyễn Kiều Kiều vẫn còn choáng váng, nhưng nghĩ đến Nguyễn Lâm thị là cô thể yên, thuận thế ôm cổ Nguyễn Kiến Quốc, nôn nóng giục: "Bố, bố đưa con xem bà , nhanh lên, nhanh lên!"
"Được , con đừng vội, bố bế con ngay đây." Nguyễn Kiến Quốc từ chối , đành dỗ dành cô, bế cô lên, cẩn thận đặt trong lòng, tay cố gắng chạm gáy cô, bước chân thật vững vàng bế cô sang phòng ICU.