Béo Miêu Nhi dần từ bỏ phản kháng, còn ép buộc bản ở trong xác nữa, mặc kệ ý thức dần dần tan rã.
Cùng lúc đó, Nguyễn Kiều Kiều bàn mổ dần ngừng co giật, cơ thể từ từ thả lỏng xuống, nhịp tim cũng dần biến mất... Cho đến cuối cùng... còn bất kỳ thở nào... Chỉ còn cái xác vô hồn giật lên từng hồi theo nhịp máy khử rung tim tay bác sĩ...
Một phút.
Hai phút.
Năm phút.
"Bác sĩ..." Cô y tá bên cạnh ấp úng gọi.
Bên ngoài –
Nguyễn Lâm thị và Thư Khiết đều ghé sát cửa, nôn nóng chờ đợi.
Nguyễn Lâm thị ghé một lúc chịu nổi, ngoài hành lang mấy vòng, cuối cùng nhịn nữa, chạy đến cuối hành lang, đẩy cửa sổ quỳ sụp xuống.
Chắp tay ngực, ngửa đầu trời, cầu xin: "Ông trời ơi, cháu nó còn nhỏ quá, nếu ông gì ý thì cứ báo ứng lên ?"
"Con cầu xin ông, con cầu xin ông, tha cho cháu con , nó còn bé bỏng thế mà..." Nguyễn Lâm thị dập đầu lia lịa về phía bầu trời đang sấm chớp ầm ầm, cầu xin trong tuyệt vọng.
Đùng đoàng.
Như để đáp bà, một tia sét rạch ngang bầu trời.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Mưa như trút nước đổ xuống.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng phẫu thuật phía bà mở .
Nguyễn Lâm thị lập tức bật dậy, lảo đảo chạy tới.
Cô y tá vết m.á.u trán bà do dập đầu, cùng ánh mắt đầy lo lắng, lời định nghẹn ở cổ họng thốt nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-403-thu-khiet-4.html.]
Bác sĩ phía giọng nghẹn ngào, cổ họng như cứa, áy náy : "Xin , chúng cố gắng hết sức, nhưng khi đưa đến đây cháu bé ... còn nữa."
Bác sĩ sai.
Lúc Nguyễn Kiều Kiều đưa đến thực tắt thở, còn mạch, ông hô hấp nhân tạo hai mươi phút chỉ là vì đạo đức nghề nghiệp, nhưng rõ ràng nỗ lực đều vô ích.
Một sinh mệnh nhỏ bé mất như , bác sĩ cũng thấy tiếc thương, khó lòng chấp nhận, nhất là ông và cô bé thực cũng chút duyên nợ.
Huống chi là nhà họ Nguyễn. Nguyễn Lâm thị đến đó, đôi mắt đờ đẫn.
Nhìn miệng bác sĩ mấp máy, bà rõ ông gì, nhưng bà , bà ông đang gì.
Kiều Kiều của bà – còn nữa...
Không còn nữa, thực sự còn nữa.
Bà kêu lên một tiếng "A" ngắn ngủi và dồn dập, mắt nhắm nghiền, sùi bọt mép, ngã vật xuống ngay cửa phòng phẫu thuật, bất tỉnh nhân sự.
Nguyễn Kiến Quốc tin chạy đến, ở cuối hành lang, mồ hôi nhễ nhại, vặn câu "Xin , cháu bé còn nữa", chân nhũn , quỳ sụp xuống đất.
Nhóm Nguyễn Kiệt ngẩn tò te tại chỗ, thể tin tai .
Sao thể như thế !
Bác sĩ y tá Nguyễn Lâm thị đột ngột ngất xỉu thì hoảng hốt. Thấy tay chân bà cứng đờ, miệng méo xệch, sùi bọt mép, họ chẳng màng gì khác, vội vàng gọi khiêng bà phòng cấp cứu bên cạnh.
Mọi đều rối loạn... Chỉ Hứa Tư, nhân lúc kịp phản ứng, lẻn phòng phẫu thuật, rầm một tiếng, khóa trái cửa .
Bên ngoài gọi, đập cửa, nhưng coi như thấy, đến bên bàn mổ. Bàn mổ khá cao, trèo lên, quỳ bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều mặt cắt còn giọt máu, áp tai n.g.ự.c cô nhịp tim.
"..." Rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức một tiếng động nào.