Đến 12 giờ trưa, ngoài bàn của Lục Chí Uy, quán còn thêm bốn bàn khách nữa. Tuy họ gọi món nhiều, cao nhất chỉ ba món, nhưng nhà họ Nguyễn vẫn vui, coi đây là khởi đầu .
Qua 12 giờ, lác đác thêm khách lẻ ăn mì, cũng kín gần hai bàn.
Nguyễn Kiều Kiều và mấy nhóc giúp việc nặng, nhưng bưng rót nước thì . Nhờ thế quán tuy đông khách nhưng vẫn trật tự ngăn nắp, hề rối loạn.
Nguyễn Kiến Dân từng kế toán thôn, giờ đảm nhận việc thu ngân quầy.
Về chiều, khách càng lúc càng đông, gần như kín chỗ. Ngay cả Nguyễn Kiến Quốc cũng ngờ hiệu quả đến thế, khép miệng.
Đến 2 giờ chiều, khách vãn dần, bếp mới bắt đầu nấu cơm cho cả nhà. Nguyễn Lâm thị sợ Nguyễn Kiều Kiều đói nên cho cô ăn . Lúc ăn cơm, cô phòng kho ngủ một giấc.
Trong phòng kho kê sẵn một chiếc giường, là do Nguyễn Kiến Quốc chuẩn để phòng khi cần thiết.
Nguyễn Kiều Kiều cũng phụ giúp cả buổi sáng, lúc ăn cơm mắt díp , xuống là ngủ ngay.
Chỉ là...
Vừa chìm giấc ngủ, cô lập tức dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên.
Cô thấy bờ ruộng sương mù dày đặc, thấy tiếng ồn ào từ xa vọng , tiếng kèn đám ma, tiếng loa, và cả tiếng than ai oán, mà thắt cả ruột gan.
Lần theo âm thanh, xuyên qua màn sương mù, cô dần rõ cảnh tượng mắt.
Là một ngôi mộ, đất đắp còn mới, rõ ràng là mộ mới chôn.
Nhìn ngôi mộ đó, tim Nguyễn Kiều Kiều như ai bóp nghẹt. Cô quanh, quả nhiên thấy xung quanh đầy , là nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Kiến Quốc, Nguyễn Hạo, Nguyễn Kiệt đều quỳ mộ, mặt mày tái nhợt chút máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-396-mo-cua-thu-khiet-1.html.]
Nguyễn Kiến Quốc mất vẻ phong độ thường ngày, khuôn mặt cứng đờ như mất hồn.
Nguyễn Hạo và Nguyễn Kiệt mắt đỏ hoe, sưng húp vì .
Nhìn họ, Nguyễn Kiều Kiều chỉ thấy kinh hoàng khiếp vía, hiểu đáy lòng dâng lên một nỗi hàn ý lạnh toát, da đầu tê dại.
Cô nữa, cô bỏ chạy, rời khỏi đây, nhưng tấm bia mộ mặt cứ tự động đập mắt cô.
Hai chữ quen thuộc mà xa lạ khắc đó – Thư Khiết!
Không, , ...
Nguyễn Kiều Kiều điên cuồng lắc đầu, lùi phía , vô ý ngã ngửa đất. Những tiếng bàn tán từ bốn phương tám hướng ùa tai cô.
"Cũng là cái cả, còn trẻ thế mà c.h.ế.t ."
"Chứ còn gì nữa, nhà đẻ ở thành phố đấy, c.h.ế.t rục ở chỗ , chậc chậc..."
Ánh Trăng Dẫn Lối
" đấy, bảo lúc c.h.ế.t biến dạng hết cả, cũng thôi, điện giật c.h.ế.t thì đẽ gì , cháy đen thui."
"Là điện giật c.h.ế.t ? Sao bảo dây điện siết cổ c.h.ế.t? Nghe cổ còn hằn vết..."
"Các sai hết , cô c.h.ế.t vì cứu con gái đấy. Con gái điện giật, cô lao cứu, thế là mất mạng. Mọi xem, đứa bé là con gái cô đấy, thì , còn nó c.h.ế.t, chẳng nghiệp chướng nữa."
"..." Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu, theo bản năng tìm kiếm xung quanh bia mộ.
Rất nhanh cô bắt gặp một đôi mắt đen ngòm... tẩm độc!
Và chủ nhân của đôi mắt , mang khuôn mặt quen thuộc đến thể quen thuộc hơn, khiến Nguyễn Kiều Kiều sụp đổ.