Nhìn thấy Thư Lãng tuấn tú lịch sự, nho nhã phong độ, ít đến ngẩn ngơ. Chàng trai như , ở cái vùng tuyệt đối tìm thứ hai.
Nguyễn Kiệt cảm thấy đều đang , cảm giác ưu việt ở , ưỡn ngực, vênh váo bên cạnh .
Có thấy thế liền hỏi: "Kiệt t.ử , đây đúng là mày hả?"
"Đương nhiên , bác thấy ? Cậu cháu với cả cháu giống hệt đấy!" Nguyễn Kiệt trả lời.
Thư Lãng liền , nụ đó càng giống Nguyễn Hạo y đúc, những quen mặt Nguyễn Hạo đều bất giác gật đầu, đúng là giống thật.
Nguyễn Kiều Kiều sự kiêu ngạo như Nguyễn Kiệt, cô lặng lẽ đạp chiếc xe nhỏ của tuốt đằng .
Đối với , cô vẫn chấp nhận, cũng rõ đang kháng cự điều gì.
Ba cứ thế lững thững đến khu nhà cũ.
Lưu Mai nhà bên cạnh đang thu dọn đậu đũa phơi khô, ngẩng đầu lên thấy Thư Lãng đang chậm rãi tới ánh hoàng hôn, tức khắc đến ngây , hồi lâu phản ứng kịp.
Đến khi ba gần, thấy Thư Lãng bế Nguyễn Kiều Kiều từ xe đạp xuống, mụ mới sực tỉnh, lập tức nhớ đến lời đồn đại trong thôn hai ngày nay. Nghe nhà họ Nguyễn bà con giàu đến thăm, là bên đằng Thư Khiết.
Mụ ngại vết sẹo trán, sợ gặp Nguyễn Lâm thị bắt đền tiền sơn tường nên qua xem náo nhiệt. Trong lòng mụ thì khinh khỉnh, tin chắc Thư Khiết thể nào , huống chi còn để nhà đến đây.
Giờ bất thình lình thấy Thư Lãng, mụ kinh ngạc một chút, cũng nghĩ gì mà sắc mặt đột nhiên đổi, xoay chạy nhà, giữa ban ngày ban mặt đóng chặt hết cửa nẻo .
"..." Thư Lãng nghĩ thầm, trông đáng sợ thế ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-364-cau-14.html.]
"..." Nguyễn Kiều Kiều nghĩ thầm, mụ Lưu Mai càng ngày càng kỳ quái, cũng chuyện gì trái lương tâm mà mỗi thấy họ đều đóng cửa giữa ban ngày.
Mấy nhóc ở nhà cũ đang tắm ngoài sân, thấy Nguyễn Kiệt dẫn Thư Lãng đến thì đều sững sờ.
Nguyễn Kiến Đảng đang hóng mát trong nhà cũng ngạc nhiên, vội vàng chạy đón.
Anh chút khép nép chào hỏi Thư Lãng, cũng dám nhiều, sợ lỡ lời chê , dù đây cũng là đến từ Bắc Đô.
Mấy nhóc cũng nhanh chóng dội sạch xà phòng , quần áo sạch sẽ chạy đón.
Nguyễn Bác và Nguyễn Tuấn dù cũng là thanh niên lớn , chút ngượng ngùng, chào xong thì gì nữa. Mấy đứa nhỏ hơn thấy Thư Lãng dễ gần, nhanh quen, chẳng mấy chốc vây quanh hỏi đông hỏi tây.
Thằng nhóc mập thì mê mẩn chiếc ô tô con, liếc Nguyễn Kiều Kiều một cái láu lỉnh hỏi Thư Lãng: "Cậu ơi, em gái bảo ngày mai đưa em học, thể đưa bọn cháu cùng một đoạn ạ?"
"..." Nguyễn Kiều Kiều trừng mắt. Câu cô hề nhé.
Thư Lãng thì , liếc Nguyễn Kiều Kiều đang trừng mắt, tự nhiên cô bé thể nào câu đó, hiện giờ cô bé còn thiết với lắm. trẻ con đều thích ô tô, gật đầu : "Được, ngày mai đưa cả các cháu lên thành phố , lúc về sẽ đưa các cháu ."
"Thế còn cháu, đưa cháu ?" Nguyễn Kiệt ngửa đầu hỏi: "Cậu ơi cháu học cấp hai đấy!"
Học kỳ , cả Nguyễn Kiệt và Nguyễn Thỉ đều lên cấp hai.
Học tiểu học chỉ còn bốn đứa.
"Đương nhiên , đưa cùng luôn." Thư Lãng xoa đầu bé.
Ánh Trăng Dẫn Lối