Nguyễn Kiều Kiều những lời , cảm giác lồng n.g.ự.c đang cuộn trào sóng gió, cô nhưng miệng thế nào cũng mở . Lúc , cô thấy một giọng khác vang lên bên tai, dịu dàng vô cùng.
"Kiều Kiều, Kiều Kiều..."
"Mau đây, ngẩn ở bờ mương gì thế? Ngã xuống thì ?"
"Có lạnh con? Lại đây với , ôm con nào?"
"..."
Nguyễn Kiều Kiều ngâm trong làn nước lạnh giá, run rẩy, theo bản năng đưa tay bế lên. cô bế lên, cô thấy một cô bé khác giống hệt bế lên, vai phụ nữ đó và bế .
Cô chút sốt ruột, cô gọi phụ nữ đó dừng , cô vẫn còn ở trong nước, cô vẫn lên bờ.
cô bé bế đầu về phía cô lúc . Đôi mắt đen láy như hố đen đáy, cô thấy đôi môi con bé mấp máy, rõ ràng thấy gì nhưng cô con bé đang gì.
Con bé đang : Ngươi là đồ giả mạo! Ta mới là Nguyễn Kiều Kiều!
Không , !
Nguyễn Kiều Kiều kịch liệt lắc đầu, cô đồ giả mạo, cô !
Trong hiện thực, Nguyễn Kiều Kiều cũng đang kịch liệt lắc đầu, hai tay cố sức giãy giụa, nắm lấy cái gì đó nhưng chẳng nắm gì, mồ hôi vã đầy đầu.
"Kiều Kiều! Kiều Kiều!"
"Bà nội ơi! Em gái gặp ác mộng , gọi mãi tỉnh!" Nguyễn Kiệt quỳ một bên, cuống quýt thôi.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nguyễn Lâm thị cơm còn nấu xong, tiếng liền từ bếp chạy vội , cái xẻng tay cũng chẳng kịp bỏ xuống, ném thẳng xuống đất, lao đến ôm Nguyễn Kiều Kiều lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-358-cau-8.html.]
Hứa Tư quỳ bên , cầm lấy bàn tay c.ắ.n thương của Nguyễn Kiều Kiều, c.ắ.n mạnh một cái.
rõ ràng vô dụng.
Nguyễn Kiều Kiều chìm sâu trong ác mộng, thể thoát .
Cô ngừng kêu "Không , ", ai rốt cuộc cô đang mơ thấy gì.
Ngay cả Thư Lãng đang ngủ lầu cũng đ.á.n.h thức, tiếng chạy rầm rầm của Nguyễn Hạo tỉnh giấc.
Hai cùng chạy xuống lầu, thấy Nguyễn Kiều Kiều trong lòng Nguyễn Lâm thị, gọi thế nào cũng tỉnh, cũng dọa sợ, chạy đến hỏi dồn: "Chuyện là ?"
"Em gái gặp ác mộng , mỗi gặp ác mộng em đều tỉnh . Trước c.ắ.n tay còn tỉnh, giờ c.ắ.n tay cũng tỉnh nữa." Nguyễn Kiệt giọng nghẹn ngào .
Cậu bé sợ đến mức chân tay luống cuống.
Thư Lãng , định bế Nguyễn Kiều Kiều xe đưa bệnh viện trấn, tay đưa một nửa đột nhiên nhớ tới điều gì, sắc mặt ngưng trọng chạy vụt lên lầu.
Khi xuống, tay cầm một chiếc túi xách màu đỏ.
Anh luống cuống mở khóa túi, lấy lá bùa hộ mệnh bên trong, ánh mắt kinh ngạc của đeo cổ Nguyễn Kiều Kiều, nắm lấy hai tay cô bé siết chặt lấy lá bùa đó.
"Cái là..." Nguyễn Lâm thị kinh ngạc lá bùa hộ mệnh .
"Đây là chị cháu bảo cháu mang đến, dặn dò cháu gặp Kiều Kiều là đeo ngay cho con bé, là cháu quên mất, là cháu quên mất." Thư Lãng lặp hai "là cháu quên mất", thực trong lòng vô cùng áy náy.
Anh nghiên cứu khoa học, đối với những chuyện phong kiến mê tín một chút cũng tin.
Lá bùa hộ mệnh càng cảm thấy là chuyện hoang đường, cho rằng chỉ là chị gái quá nhớ con gái, tạm thời gặp nên mới dùng cái để gửi gắm nỗi nhớ nhung.