Thế mà là đom đóm!
Có lẽ vì trong phòng đang bật đèn nên đom đóm sáng lắm. Hứa Tư cũng nhận điều , Nguyễn Kiều Kiều một cái xoay tắt đèn.
"Chuyện gì thế, đèn tắt, mất điện ..." Bên ngoài Nguyễn Lâm thị tới cửa thì thấy đèn tắt, còn tưởng mất điện, ngờ vực lẩm bẩm vài câu, nhưng khi thấy cảnh tượng trong phòng thì im bặt.
Nguyễn Kiều Kiều đang quỳ trong màn, Hứa Tư bên ngoài màn, tay nâng một chiếc lọ phát sáng. Cái lọ khá to, là loại lọ thủy tinh rửa sạch sẽ, trong suốt sáng bóng. Trên miệng lọ buộc một miếng vải màn màu đỏ, theo ánh sáng phát từ cái lọ, miếng vải đỏ bên cũng lấp lánh tỏa sáng theo, vô cùng.
Cho dù là lớn tuổi như Nguyễn Lâm thị cũng thể cảm thán, thằng bé Hứa Tư dỗ đúng là giỏi hơn mấy thằng trai cục cưng nhà bà gấp trăm nghìn .
Nguyễn Kiều Kiều cũng tràn đầy vẻ ngạc nhiên vui sướng, chằm chằm cái lọ, thích thú thôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô chập chờn theo ánh sáng cái lọ, đôi mắt cũng lấp lánh theo.
"Anh Tư tặng em hả?" Cô vui vẻ hỏi, thò đầu khỏi màn.
Hứa Tư gật đầu, khóe miệng nhếch lên, vô cùng vui mừng vì cô thích món quà .
Mấy ngày nay, chỉ nhà họ Nguyễn cưng chiều Nguyễn Kiều Kiều, mà còn thêm cả nhà họ Lục, đặc biệt là cái gã đàn ông , cứ hễ rảnh là mang quà vặt đến mặt cô, hôm nay còn tặng cái quạt điện tự động quạt gió, dỗ cô tít mắt, khiến cảm thấy vô cùng nguy cơ.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Cho nên mới suốt đêm núi , bắt cả một lọ đom đóm to tướng mang về.
Thấy cô thích, trong lòng cũng vui sướng vô cùng, cảm thấy cuối cùng cũng thắng một ván.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-347-dom-dom-2.html.]
Nguyễn Kiều Kiều nhận lấy cái lọ, thực sự là yêu thích buông tay, ngắm thế nào cũng chán. Nguyễn Lâm thị ở phía bước tới, hỏi: "Tiểu Tư hôm nay núi là để bắt cái hả?"
Hèn chi ban ngày , cứ đợi đến tối mới .
Hứa Tư nghiêm túc gật đầu.
Thấy Nguyễn Kiều Kiều vẫn đang mải ngắm cái lọ, cũng phiền cô.
Nguyễn Lâm thị cũng ngắm nghía một lúc, thấy thời gian còn sớm mới khuyên Hứa Tư đang luyến tiếc rời : "Tiểu Tư con cũng mệt , mau về ngủ , mai chúng còn chợ phiên trấn đấy."
Ngày mai là 31, mùng 1 tháng 9 là hai đứa khai giảng , Nguyễn Lâm thị định dẫn chúng mua cặp sách và văn phòng phẩm.
Hứa Tư mới gật đầu.
Nguyễn Kiều Kiều thấy chậm chạp ngoài, đang chờ gì, bèn gọi với: "Anh Tư." Khi , cô mới tiếp: "Cảm ơn , Kiều Kiều thích lắm, thích món quà Tư tặng nhất, thích hơn quà của những khác nhiều."
Hứa Tư lời , đôi mắt vốn u ám lúc mới sáng bừng lên, cả cũng sức sống hẳn, gật đầu thật mạnh, với cô một cái mới xoay rời .
Nguyễn Lâm thị bên cạnh thầm thôi.
bà cũng thấy mừng, so với lúc Hứa Tư mới đến nhà bà, cởi mở hơn nhiều. Tuy rằng sự cởi mở từ đầu đến cuối chỉ dành cho cục cưng nhà bà, nhưng bà thấy chuyện bình thường, dù cục cưng nhà bà quả thực đáng yêu mà.
Có thể con gái trời sinh thích những thứ lấp lánh, cho nên Nguyễn Kiều Kiều thích cái lọ chịu . Nguyễn Lâm thị giúp cô đặt bàn bên ngoài, cô vẫn cứ ngó nghiêng, chìm giấc ngủ ánh sáng nhấp nháy đó.