Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 339: Đóng điện (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-17 11:08:15
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hôm nay, Ngô Nhạc và Đỗ Thanh đều nghỉ , cũng kê chõng tre sân hóng mát.

 

Lúc nhóm Nguyễn Kiều Kiều đến, cổng sân đang mở. Nguyễn Kiệt chân bước cổng liền thấy bên trong Ngô Nhạc hỏi Đỗ Thanh: "Chị ba, chị bảo giờ chị dâu cả vẫn về nhỉ? Chẳng khi khai giảng sẽ về ?"

 

bên ngoài , Ngô Nhạc hề hạ thấp giọng, bốn bên ngoài rõ mồn một.

 

Bước chân Nguyễn Kiệt khựng , Nguyễn Kiều Kiều phía cũng dừng bước theo.

 

Đỗ Thanh trả lời ngay, đợi một lúc lâu mới : "Sẽ về thôi." Giọng điệu kiên định, bởi vì đời chẳng mấy như Liễu Chiêu Đệ thể vứt bỏ con .

 

Ngô Nhạc hình như đáp câu gì đó, nhưng vì cách xa, xung quanh tiếng ếch kêu nên bên ngoài rõ.

 

Sắc mặt Nguyễn Kiệt bên ngoài đổi, còn hứng thú nữa, đầu bỏ về.

 

Nguyễn Kiều Kiều thoáng qua Nguyễn Hạo, Nguyễn Hạo xoa đầu cô bé, cúi bế cô lên, dẫn theo Hứa Tư và Thịt Thịt cũng về.

 

So với lúc vui vẻ, khí đường về trầm mặc đến đáng sợ.

 

Đối với Nguyễn Kiều Kiều, thực việc Thư Khiết về cũng ảnh hưởng quá lớn đến cô.

 

đối với những khác trong nhà họ Nguyễn thì rõ ràng . Càng gần đến ngày khai giảng, Nguyễn Kiều Kiều nhiều thấy Nguyễn Kiến Quốc một bên cạnh cái lán ở sân hút thuốc, thần sắc chút hoảng hốt.

 

Chắc hẳn trong lòng cũng khó chịu.

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Bốn về, Nguyễn Lâm thị và Nguyễn Kiến Quốc đang bàn chuyện cửa hàng, thấy tụi nhỏ về thì ngạc nhiên hỏi: "Sao về ? Bên đó ngủ cả ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-339-dong-dien-2.html.]

 

Nguyễn Kiệt Nguyễn Lâm thị, sang Nguyễn Kiến Quốc, hỏi: "Bố, tại vẫn về? Mẹ khai giảng sẽ về ? Có lừa chúng ?"

 

Câu của Nguyễn Kiệt như một quả b.o.m bất ngờ ném mặt hồ đang yên ả, Nguyễn Kiến Quốc cũng ngơ ngác.

 

Thư Khiết bặt vô âm tín, cũng gửi thư về nữa, giống như đột nhiên biến mất khỏi thế giới .

 

Trong lòng Nguyễn Kiến Quốc lo lắng hơn ai hết, nhưng ngoài mặt dám biểu hiện . Mỗi ngày từ thành phố về, ngang qua bưu điện trấn, đều ghé hỏi xem thư từ bưu kiện gì của , nếu do cách đối nhân xử thế thì nhân viên bưu điện chắc phiền c.h.ế.t .

 

Hai hôm nay nhờ điện nên tâm trạng mới khá hơn chút, nào ngờ Nguyễn Kiệt đột nhiên hỏi một câu như , hỏi đến hình.

 

Trả lời thế nào cũng đúng.

 

"Bố! Tại bố trả lời? Có căn bản chúng nữa, bố sẽ tìm nhưng cũng , vì bố cần chúng nữa nên lười ..."

 

"Nguyễn Kiệt!" Nguyễn Lâm thị gầm lên: "Con ăn kiểu gì đấy!"

 

Nguyễn Kiệt quát ngắt lời, tiếp nữa nhưng mắt đỏ hoe, c.ắ.n môi cúi đầu lao trong phòng. Nguyễn Lâm thị ở phía gọi với theo bảo trong phòng hương muỗi tan hết mùi nhưng bé mặc kệ, cứ thế lao .

 

"Cái thằng !" Nguyễn Lâm thị đuổi theo hai bước, cau mày cháu nội phòng, gọi hai tiếng ở cửa thấy nó phản ứng mới xoay Nguyễn Kiến Quốc phía .

 

Chuyện của Thư Khiết sớm chẳng bí mật gì.

 

Bà cũng lười giấu giếm, hỏi thẳng Nguyễn Kiến Quốc: "Con nghĩ thế nào?"

 

 

Loading...