Nguyễn Kiều Kiều giờ là giỏi ứng phó với lớn nhất, liền nặn một nụ ngọt ngào, ngoan ngoãn trả lời: "Nhớ, nhớ ạ."
"Ôi chao, tâm can bảo bối của ." Triệu Lệ thể cưỡng sự dễ thương , ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn hôn thêm hai cái thật kêu, in cả mấy dấu son môi đỏ chót lên đó, Hứa Tư nắm chặt khăn tay trong túi, hận thể lao lên lau sạch ngay lập tức!
Cưng nựng Nguyễn Kiều Kiều chán chê, Triệu Lệ mới dậy chào hỏi Nguyễn Lâm thị.
Nguyễn Lâm thị mời bà nhà . Thấy phía thùng xe tải đột nhiên mấy thanh niên nhảy xuống, bà còn tưởng là bạn bè họ, đang định mời cùng thì thấy mấy đó gỡ bửng thùng xe xuống, chui trong, lúc trở ba hợp sức khiêng một thứ gì đó xuống.
Mọi vốn bàn chờ nhập tiệc, thấy thế cũng yên nữa, nhao nhao vây xem.
Thấy mấy công nhân khiêng xuống những cái ghế chạm trổ hoa văn tinh xảo, đến mê hồn, ai nấy đều há hốc mồm, bàn tán xôn xao.
Người thấy bao giờ thì tưởng đó là ghế tựa, còn thốt lên: "Cái ghế to thế nhỉ? Ngồi mấy chứ?"
Người từng thấy thì vẻ mặt khinh khỉnh giải thích: "Nói linh tinh, cái gọi là ghế sô pha. Vài cái ghép thành một bộ, giờ ở thành phố lớn đang mốt cái lắm. Hồi lên phố từng thấy , mấy nhà giàu cái , êm lắm, rộng rãi."
Tiếng bàn tán trong đám đông ngớt.
"Cái là..." Nguyễn Lâm thị ngờ vực Triệu Lệ. Triệu Lệ véo má Nguyễn Kiều Kiều giải thích: "Thím đừng bận tâm, thật sự thứ gì quý giá . Chỉ là mấy hôm nhà đẻ con tặng hai bộ sô pha, con thấy còn thừa nên nghĩ tặng cho bé Kiều Kiều một bộ, đáng bao nhiêu tiền ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-328-lam-ruou-9.html.]
Ở nông thôn hiện tại, ghế ghế đẩu thì là ghế tựa, đều bằng gỗ, thuê thợ đóng, một cái mấy chục năm hỏng, sô pha thì đúng là nhà nào .
Ngay cả hồi khi Nguyễn Lâm thị còn là tiểu thư địa chủ, trong nhà của ăn của để cũng từng mua qua.
Sô pha bằng gỗ thông, chất gỗ khá mềm và xốp. Mấy công nhân khiêng một cái ghế dài, hai cái ghế đơn xuống, ngửi thấy mùi nhựa thông thơm phức.
"Bộ sô pha cho Kiều Kiều là hợp nhất." Triệu Lệ . Gỗ thông mềm mại, mộc mạc thuần khiết, sô pha cho trẻ em là nhất.
Bà yêu quý Nguyễn Kiều Kiều từ tận đáy lòng, lúc thấy bộ sô pha là hận thể gửi ngay sang, nhưng lúc đó tặng bàn học , sợ nhà họ Nguyễn từ chối nên mới đợi đến hôm nay.
Đương nhiên, bà cũng tâm tư riêng. Bà hy vọng tặng nhiều đồ cho Nguyễn Kiều Kiều thì nhà họ Nguyễn sẽ bà thật lòng thương yêu con bé, sẽ đồng ý cho bà nhận con nuôi.
Tuy rằng tình cảm nên đong đếm bằng tiền bạc, nhưng Triệu Lệ quả thực hết cách .
"Mấy hôm chẳng mới chuyển một bộ bàn ghế học đến ? Cái ..." Nguyễn Lâm thị bộ sô pha mà khó xử vô cùng. Chỉ cảm giác tiền của nhà họ Lục như gió to thổi đến , cứ hễ chút là khuân nội thất sang nhà bà, nhà bà lấy gì đáp lễ đây.
Nguyễn Kiều Kiều bên cạnh thấy bà nội khó xử liền đưa tay kéo tay bà.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nguyễn Lâm thị cúi đầu xuống, Nguyễn Kiều Kiều nháy mắt với bà, sang với Triệu Lệ: "Cảm ơn dì Lệ, Kiều Kiều thích lắm ạ."