Lại hồi xưa nhà mụ tiệc đầy tháng cho thằng Hứa Thành, bốn phòng nhà cô đều năm đồng, đó là chuyện của bảy năm . Giờ vật giá leo thang, thế nào cũng năm đồng chứ, ngờ mụ cầm hai đồng đến. Lúc thấy, cô còn tưởng ghi sổ ghi nhầm.
"Mẹ thằng Hứa, cái giường rách . Chị chồng việc thành phố, cái gọi là nệm cao su, một tờ 'đại đoàn kết' (tờ 10 đồng) là mua ." Trong đám đến xem, khéo từng thấy loại giường , liền với Lưu Mai.
Lời thốt , những khác đều trầm trồ kinh ngạc.
"Đắt thế cơ ?"
"Một tờ đại đoàn kết, chậc chậc, nhà họ Nguyễn đúng là phất lên ."
"Chứ còn gì nữa, mới ông nhà bảo, Nguyễn Kiến Quốc đang định lên thành phố mở tiệm cơm, bà bảo còn thiếu chút tiền chắc!"
"..."
"Cái gì! Một tờ đại đoàn kết, mày lừa ai đấy!" Lưu Mai thấy khẩy một tiếng, trợn mắt trắng dã, nhất quyết tin một cái giường đáng giá cả một tờ tiền to như thế.
Người cũng là thẳng tính, liền nhạt: "Ai rảnh mà lừa bà, bà tin thì cứ việc , hỏng thì xem bà lấy gì mà đền." Nói đến đây, giọng điệu đổi, trở nên châm chọc: "Dù bà cũng là loại đến một trăm rưỡi tiền t.h.u.ố.c men cũng bỏ nổi, nghèo đến mức bán con trai cho , đền nổi còn nhé."
Bảy năm , Hứa Tư mới mất, Lưu Mai liền gả nhà họ Hứa, cùng năm đó sinh hạ Hứa Thành. Ai cũng chẳng kẻ ngốc, bảo trong chuyện uẩn khúc gì thì ai mà tin?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-322-lam-ruou-3.html.]
Thậm chí còn đoán già đoán non, chừng Hứa Tư c.h.ế.t như thế nào...
Mấy năm đầu, Lưu Mai gần như là đề tài bàn tán bữa cơm của cả đội, mãi đến mấy năm gần đây mới lắng xuống.
Lưu Mai vì một trăm năm mươi đồng mà bán Hứa Tư, khiến nhớ những chuyện mụ . Gần đây câu chuyện của cả đội về xoay quanh cái gia đình .
là miệng lưỡi thế gian, cho dù là Lưu Mai cũng chịu nổi những lời đồn đại trong thôn gần đây, đặc biệt là Hứa Kiến Lâm những lời , nào về cũng trút giận lên đầu mụ, mụ vô cùng bực bội.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Gần đây hai vợ chồng càng cãi , Hứa Kiến Lâm hai ngày thậm chí suýt nữa động thủ với mụ.
Giờ lời , mụ liền nổ tung, chỉ thẳng mặt mà mắng: "Ngô Thải Vân, mày thế là ý gì? Cái con đĩ lẳng lơ hổ , đừng tưởng tao những lời đó là do mày truyền ! Mày còn mặt mũi mà tao , năm xưa là đứa nào cởi hết quần áo chui đống rơm lăn lộn với giai đến ễnh cả bụng !"
"Phui! Tao hổ thì cũng tằng tịu với chồng khác nhé!" Mụ Ngô Thải Vân cũng là đanh đá, lập tức bật . Năm xưa đúng là mụ vác bụng bầu về nhà chồng, nhưng thì , cái t.h.a.i trong bụng là của chồng mụ, mụ trộm chồng khác.
Lời , đám đông liền ồ lên cợt.
Câu rõ ràng là đang ám chỉ Lưu Mai vụng trộm với chồng .
Lưu Mai chỉ trỏ , tức đến mụ mị đầu óc, quên sạch đây là , giơ tay lao đánh.
Ngô Thải Vân mụ túm tóc cào một cái cổ, vốn định đ.á.n.h nhưng ăn đau nên nhịn nữa, hai đàn bà lập tức lao cấu xé thành một cục.