Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 310: Chết đuối (7)

Cập nhật lúc: 2025-12-17 10:19:24
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở khu vực còn khá nhiều trẻ con, nhưng chứng kiến cảnh tượng , chẳng đứa nào dám can ngăn. Mấy em nhà họ Nguyễn hung hãn quá, ai mà dám dây .

 

Đương nhiên, lúc Nguyễn Kiều Kiều thì Ngũ Y Đình, tự nhiên ai chú ý đến ánh mắt của Hứa Tư đáng sợ đến mức nào. Ánh mắt Ngũ Y Đình chẳng khác gì một c.h.ế.t.

 

Dạy dỗ Ngũ Y Đình xong, Nguyễn Hạo mới cẩn thận bế Nguyễn Kiều Kiều lên. Mấy em cá mú gì cũng vứt hết, vội vã chạy về nhà.

 

Nguyễn Kiều Kiều vẫn ngừng. Nguyễn Tuấn tưởng cô bé dọa sợ, dọc đường mấy lớn phiên bế cô bé, chốc chốc dỗ dành nhẹ nhàng.

 

Nguyễn Kiều Kiều lọt tai những lời an ủi đó. Trong tầm mắt cô bé, bộ là những gì cô bé thấy lúc chìm trong nước.

 

Khi Nguyễn Khánh c.h.ế.t, cô bé thấy theo một đến chỗ vắng vẻ, đó mới bầy rắn tấn công. Và dẫn đường cho thì bên cạnh lạnh lùng quan sát...

 

khi cô bé chìm xuống nước, thấy cảnh Nguyễn Thỉ c.h.ế.t đuối, bờ vẫn là đó ...

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Người đó đều là —— nguyên chủ Nguyễn Kiều Kiều!

 

Nguyên chủ Nguyễn Kiều Kiều đều mặt tại hiện trường cái c.h.ế.t của Nguyễn Khánh và Nguyễn Thỉ!

 

Nguyễn Kiều Kiều tại như , cô bé cũng dám nghĩ sâu xa điều ý nghĩa gì!

 

Cô bé thậm chí nghi ngờ, lúc Nguyễn Lâm thị c.h.ế.t, liệu cô cũng cách đó xa lạnh lùng quan sát ?

 

tại ?

 

Tại như ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-310-chet-duoi-7.html.]

 

Nguyễn Lâm thị, Nguyễn Thỉ, Nguyễn Khánh, đây đều là của cô mà, họ đều yêu thương cô như , tại thế?

 

Còn những cái c.h.ế.t của những khác trong nhà họ Nguyễn nữa... Nguyễn Kiều Kiều dám nghĩ, thực sự dám nghĩ.

 

Cô bé cảm thấy như rơi xuống một vực thẳm nào đó, mãi mãi thể bò lên .

 

Rõ ràng đang là giữa trưa, cô bé cảm thấy lạnh toát, lạnh đến mức cả cơ thể run rẩy trong lòng Nguyễn Hạo, răng va cầm cập, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

 

Nguyễn Hạo rảo bước nhanh hơn, gần như chạy như bay về nhà họ Nguyễn.

 

Họ chạy theo đường tắt về nhà, dọc đường gây chú ý cho ai, nhưng đến cửa nhà thì gặp Lưu Mai.

 

Lưu Mai thấy Nguyễn Kiều Kiều bế chạy về, ánh mắt lóe lên, khóe miệng kìm nhếch lên, chống nạnh bước tới, chặn đường Nguyễn Hạo, liếc Nguyễn Kiều Kiều trong lòng , vẻ mặt giả vờ kinh ngạc: “Ái chà, thế , cái mặt trắng bệch kìa, ngợm ướt sũng thế , là ngã xuống mương ...”

 

“Tránh !” Sắc mặt Nguyễn Hạo khó coi cực độ. Em gái trong lòng vẫn đang run rẩy, tình hình rõ ràng , lúc Lưu Mai còn chắn đường khiến x.é to.ạc lớp mặt nạ công t.ử nho nhã, giọng điệu bùng nổ cơn giận dữ.

 

Những khác cũng , đều trừng mắt mụ đầy giận dữ.

 

Bất ngờ bao nhiêu cặp mắt trừng trừng , Lưu Mai run b.ắ.n . lớn mà lùi bước mấy đứa trẻ ranh thì thật mất mặt, mụ định thêm vài câu châm chọc thì bắt gặp đôi mắt lục u sâu hun hút của Hứa Tư, một nữa dọa cho lông tóc dựng ngược. Lần mụ dám ho he gì nữa, xám xịt tránh đường.

 

Nguyễn Hạo bế Nguyễn Kiều Kiều sân, mấy đứa em theo gọi inh ỏi, nhưng trong nhà ai đón. Lúc họ mới nhớ Nguyễn Lâm thị đang ở nhà lầu mới đầu thôn.

 

“Nguyễn Kiệt em đầu thôn gọi bà nội, Nguyễn Phong em chạy xuống cuối thôn mời bác sĩ Lục, Nguyễn Lỗi em đun ít nước ấm! Nhanh lên!” Nguyễn Tuấn phân công, đồng thời trải chăn giường , mặc kệ bẩn sạch, quấn Nguyễn Kiều Kiều , ôm chặt lòng.

 

 

Loading...