Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 297: Nhận con nuôi (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-17 07:32:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyễn Kiến Quốc khi chuyển đồ mua cho Nguyễn Kiều Kiều phòng, ở cửa phòng xoa cằm, cau mày, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

 

Gọi Nguyễn Lâm thị đến hỏi, bà ngó trong một cái, nghi hoặc hỏi: “Bàn học ?”

 

Mấy con trai học đều bàn học, bài tập thì kê ghế đẩu lên , nhưng đến lượt Nguyễn Kiều Kiều ——

 

Nguyễn Kiến Quốc vỗ đầu một cái, gật đầu lia lịa: “ , con mua thêm một cái bàn học nữa.” Anh nỡ để cô con gái cưng của co ro cái ghế đẩu nhỏ xíu bài, nghĩ thôi thấy xót xa.

 

“Vậy , trấn hình như bán đấy.” Nghe Nguyễn Kiến Quốc , Nguyễn Lâm thị cũng thấy nên mua một cái.

 

Nguyễn Kiều Kiều trong phòng khách, miệng nhai kẹo sữa, bất đắc dĩ chỉ chiếc bàn trang điểm to tướng trong phòng: “Cái cũng bài tập mà.”

 

“Cục cưng , cái đó giống , mặt bàn đó để bày đồ trang sức của con.” Nguyễn Lâm thị . Bà để dành ít đồ cho cục cưng của bà, tình hình định sẽ bày hết lên bàn.

 

“...” Nguyễn Kiều Kiều.

 

Thôi , cô bé gì nữa, vui là .

 

Nguyễn Kiến Quốc mua là mua, cầm chìa khóa xe định ngay. xuống đến tầng một thì tiếng xe chạy sân. Anh rảo bước cửa, thấy một chiếc xe ba bánh đỗ ngay cổng, theo là một chiếc xe máy.

 

“Được , đỗ ở đây , phiền các giúp chuyển xuống với.” Giọng Lục Chí Uy.

 

“Cẩn thận chút, đừng trầy xước.” Giọng Triệu Lệ.

 

“Mọi đây là?” Nguyễn Kiến Quốc bước , vẻ mặt khó hiểu họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-297-nhan-con-nuoi-2.html.]

 

Lục Chí Uy tươi đón, chỉ hai công nhân đang chuyển đồ nội thất : “Lần lỡ nữa nhé, khéo. Cậu xem , đây là bàn học tặng Tiểu Kiều Kiều. Cậu xem màu sắc hợp với nội thất trong phòng con bé , hợp đổi cái khác!”

 

Lần Nguyễn Kiến Quốc lên trấn mua đồ, Lục Chí Uy tình cờ gặp nên mua những gì. Anh cố ý chọn cái bàn học mà mua để mang đến, còn chọn màu trắng ngà cho đồng bộ.

 

“Thế .” Nguyễn Lâm thị tiếng , thấy liền từ chối.

 

Cái bàn học bà nhận , chính là ở cửa hàng nội thất bà mua bàn trang điểm cho Nguyễn Kiều Kiều. Tuy bà để ý giá cái bàn bao nhiêu, nhưng từ chỗ đó thì chắc chắn rẻ.

 

Bà cũng quý Lục Chí Uy, nhưng thích, thể tự nhiên nhận món quà lớn thế ?

 

Cho dù tiệc tân gia, tiền mừng bây giờ cũng chỉ năm mười đồng, mười đồng là quan hệ lắm .

 

Cái bàn ít nhất cũng hai ba mươi đồng.

 

“Thím , thím thế là khách sáo , chẳng bảo chuộng kiểu khách sáo ?” Triệu Lệ tiến lên khoác tay Nguyễn Lâm thị, giải thích: “Hơn nữa món đồ cũng đắt, chỉ là chút tấm lòng của bọn cháu thôi, thím đừng từ chối, nếu bọn cháu ngại dám đến ăn chực nữa .”

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

xong thì thấy Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư từ lầu xuống, mắt sáng lên, chạy ùa tới.

 

“Kiều Kiều, còn nhớ dì Lệ ?” Cô xổm xuống, ôm chặt lấy Nguyễn Kiều Kiều.

 

Bị ôm chặt cứng, Nguyễn Kiều Kiều thực sự ngộp thở sự nhiệt tình của cô, nhưng ngại vùng , chỉ đành ngọt ngào gọi một tiếng: “Dì Lệ.”

 

“Ôi chao, ngoan quá!”

 

 

Loading...