Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 290: Tâm bệnh (7)

Cập nhật lúc: 2025-12-17 07:32:15
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sự an ủi và cưng chiều dường như khắc sâu linh hồn , chỉ cần thấy cô bé tủi là bản năng dỗ dành trỗi dậy, chuyện khác đều gạt sang một bên.

 

“Anh Thỉ!” Nguyễn Kiều Kiều ban đầu chỉ định giả vờ, nhưng thấy Nguyễn Thỉ như , cô bé kìm , cay mắt, nước mắt trào , òa ôm chặt lấy Nguyễn Thỉ: “Anh ơi, em sợ c.h.ế.t khiếp!”

 

“Không sợ sợ, sẽ bảo vệ Kiều Kiều, đừng sợ đừng sợ nhé.” Nguyễn Thỉ cũng ôm cô bé, đau lòng dỗ dành.

 

Nguyễn Lâm thị đỏ hoe mắt, mặt chỗ khác.

 

Những khác trong nhà họ Nguyễn mắt cũng đỏ bừng, trong lòng chua xót đau đớn.

 

Đặc biệt là Nguyễn Kiến Đảng, mặt trắng bệch.

 

Anh mới phát hiện , hóa cha như bao giờ đạt chuẩn. Khi Liễu Chiêu Đệ còn ở đây, giao phó tất cả con cái cho mụ, bao giờ hỏi han đến cuộc sống của chúng, cũng để ý chúng sống , chỉ cho rằng kiếm tiền mang về là .

 

Sau Liễu Chiêu Đệ , ném chúng cho già nua của , còn suốt ngày than trách phận, cảm thấy cuộc sống khổ sở, như ý, và vẫn hề quan tâm đến mấy đứa con.

 

Thậm chí ly hôn lâu như , cũng từng tìm con cái chuyện, hỏi xem trong lòng chúng nghĩ gì...

 

Nghĩ đến đây, Nguyễn Kiến Đảng ôm mặt xổm xuống, nước mắt tuôn như suối.

 

Trước mặt cả nhà, kìm tiếng nức nở.

 

Anh tại trở nên như thế !

 

Nhìn Nguyễn Kiến Đảng xổm đất, gần như gào , Nguyễn Lâm thị lau mắt, hiệu cho ba con trai còn , đó dắt Nguyễn Kiều Kiều và Nguyễn Thỉ vẫn đang buồng trong.

 

Ngô Nhạc và Đỗ Thanh thấy cũng dắt con về phòng .

 

Chưa đầy một phút, cả gian nhà chính chỉ còn bốn em trai bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-290-tam-benh-7.html.]

 

Trong phòng, Nguyễn Lâm thị tìm một vòng cũng thấy t.h.u.ố.c bôi cho Nguyễn Thỉ, đành gọi mấy đứa cháu, hỏi xem ai tình nguyện gọi bác sĩ Lục ở cuối thôn.

 

Tiểu mập mạp và Nguyễn Kiệt đồng thanh nhận lời, Nguyễn Lâm thị liền bảo hai đứa .

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Nguyễn Tuấn phía , Nguyễn Lâm thị phòng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, từ cửa bếp.

 

Trong buồng, Nguyễn Lâm thị dùng khăn mặt lau sạch vết m.á.u quanh miệng vết thương cho Nguyễn Thỉ, thấy xuýt xoa vì đau, bà xót bực: “Giờ mới đau ? Vừa nãy chẳng còn vẻ hảo hán lắm ?”

 

Nguyễn Thỉ mím chặt môi, gì.

 

Ánh mắt dừng ở một góc khác, Hứa Tư đang lau nước mắt cho Nguyễn Kiều Kiều. Thịt Thịt chạy vòng quanh chân cô bé, chốc chốc chồm lên xem, sốt ruột vô cùng.

 

Nguyễn Kiều Kiều mỗi nhiều đều sẽ đờ đẫn, cũng trở nên ỉu xìu.

 

Hiện tại cô bé đang dựa Hứa Tư một cách vô hồn, để mặc lau mặt cho , đôi mắt ầng ậc nước về phía Nguyễn Lâm thị. Nguyễn Lâm thị lau sạch vết m.á.u cho Nguyễn Thỉ xong, thấy im tại chỗ, thở dài một .

 

Bà đành dậy bế Nguyễn Kiều Kiều qua, với Nguyễn Thỉ: “Tiểu Ngũ, cháu em gái .”

 

Nguyễn Thỉ Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt đầy áy náy.

 

Cậu cũng tại như , khoảnh khắc đó, gần như kiểm soát bản .

 

“Anh ơi.” Nguyễn Kiều Kiều vươn tay .

 

Nguyễn Thỉ lập tức nắm lấy: “Anh xin , cố ý.”

 

“Anh ơi đừng thế nữa, Kiều Kiều sợ lắm.” Nước mắt Nguyễn Kiều Kiều trào . Hành động của Nguyễn Thỉ cô bé nhớ đến cơn ác mộng , nghĩ đến cái c.h.ế.t của từng trong nhà họ Nguyễn, lòng cô bé đau thắt .

 

 

Loading...