Tất cả những điều khiến thực sự thấy áy náy.
Mỗi khi đêm khuya thanh vắng, nhắm mắt cũng dám nghĩ về tất cả những chuyện .
Anh sợ sẽ sụp đổ.
Anh nợ gia đình quá nhiều, nợ gia đình cả quá nhiều, e là cả đời cũng trả hết .
Nguyễn Kiến Đảng càng càng thương tâm, nước mắt tuôn rơi, rót thêm một chén rượu miệng. Nguyễn Kiến Quân định giật lấy nhưng Nguyễn Lâm thị ngăn .
Nguyễn Lâm thị Nguyễn Kiến Đảng đang say khướt, vẻ mặt bình tĩnh: “Cứ để nó , còn hơn giữ trong lòng, ở đây cũng chẳng ngoài.”
Bốn đứa con trai, ba đứa đều sống khá , chỉ riêng Nguyễn Kiến Đảng nông nỗi , Nguyễn Lâm thị đau lòng là dối.
?
Liễu Chiêu Đệ là do nó tự tìm, tự nó cưới về, ai ép buộc nó cả.
Liễu Chiêu Đệ cũng là do nó dung túng, cuộc sống là do nó tự chuốc lấy, càng liên quan gì đến khác.
Tất cả những chuyện đều trách ai.
Chú hai Nguyễn vẫn đang , đến cuối thậm chí thành tiếng. Nguyễn Kiều Kiều lặng lẽ lui ngoài, Hứa Tư theo .
Hai ngưỡng cửa bếp, con dê con lớn hơn ít đang nhảy nhót tới.
“Be be...” Dê con kêu lên. Có lẽ qua hai tháng quan sát, phát hiện Hứa Tư sẽ hại nó nên khi đến gần Nguyễn Kiều Kiều, nó còn run rẩy như nữa.
Nó dùng cái đầu nhỏ dụi tay Nguyễn Kiều Kiều, ngừng nũng.
Thịt Thịt vẫy đuôi bên cạnh một lúc cũng sán gần, nhưng lập tức ánh mắt sắc lạnh của Hứa Tư dọa cho kêu ư ử, đầu lăn lông lốc về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-283-cam-giac-quen-thuoc-6.html.]
“Anh Tư...” Nguyễn Kiều Kiều bất đắc dĩ gọi.
Hứa Tư hừ một tiếng.
Tỏ vẻ sẽ thỏa hiệp!
Nguyễn Kiều Kiều liếc một cái, miễn dịch với tính dỗi của .
Hiện tại nguy cơ của Nguyễn Khánh giải trừ, tiếp theo là Nguyễn Thỉ.
Nguyễn Kiều Kiều suy nghĩ xem bước tiếp theo gì, nhưng vì mới ăn no xong, đầu óc chút mơ màng, bất tri bất giác cái đầu nhỏ từ từ dựa vai Hứa Tư bên cạnh...
Chỉ vài phút , thở của Nguyễn Kiều Kiều trở nên đều đều.
Hứa Tư cẩn thận đầu, thấy cô bé nhắm mắt liền vội vàng , tay đỡ lưng cô bé, cẩn thận nâng niu, một cử động nhỏ cũng dám, sợ phiền cô bé.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Trước cửa là ngọn núi xanh biếc, lưng là bếp lò còn tỏa ấm, hai tựa ngưỡng cửa, Thịt Thịt bên cạnh, từ xa như một bức tranh...
Khi Nguyễn Lâm thị bếp, bà thấy cảnh tượng đó, sững một chút mỉm . Chút buồn bực vì Nguyễn Kiến Đảng trong nhà chính tan biến sạch sẽ.
Bà tới định gọi, nhưng kịp lên tiếng thì thấy Hứa Tư một tay đỡ đầu Nguyễn Kiều Kiều, đầu nhỏ giọng : “Kiều Kiều ngủ .”
“Ừ, để bà bế con bé nhẹ nhàng, sẽ nó thức .” Nguyễn Lâm thị : “Cháu thế mỏi lắm.”
Hứa Tư lên tiếng, ánh mắt rũ xuống thoáng vẻ ảm đạm.
Cậu chẳng thấy mỏi chút nào, thấy thế .
Trước ở trong rừng, thể tranh thủ lúc cô bé ngủ để ở bên cạnh cô bé, nhưng bây giờ... Nguyễn Lâm thị, những khác trong nhà họ Nguyễn, bên cạnh cô bé còn chỗ cho nữa.
Dù Hứa Tư , nhưng Nguyễn Kiều Kiều vẫn bế .
Đưa phòng ngủ, Hứa Tư thấy Nguyễn Lâm thị ngoài, Nguyễn Kiều Kiều ngủ say một lúc, cũng cởi giày trèo lên giường, sát cô bé ngủ .