Nguyễn Kiều Kiều đặc biệt quen thuộc với thần thái của .
Mỗi tặng cô bé thứ gì, hoặc đổi con mồi lấy tiền cho cô bé, đều sẽ lộ biểu cảm như , như thể chỉ để chờ đợi một câu khen ngợi của cô bé.
Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều chua xót, nhưng ấm áp.
Ngay đó nghĩ tới dáng vẻ c.ắ.n c.h.ế.t con rắn, ánh mắt cô bé chút tối .
Hai con khỉ chứng kiến sự hung ác của Hứa Tư cũng dám nán , đợi mặt đất an liền kêu chít chít bỏ chạy, con rắn dài màu trắng cũng biến mất tăm.
Mấy con diều hâu từ xa Nguyễn Kiều Kiều, dường như gần nhưng kiêng dè điều gì đó, cuối cùng vẫn tiến lên, vỗ cánh bay .
“Anh Tư, ...” Cô bé tìm từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng của lúc , nhất thời rơi im lặng.
Hứa Tư cô bé, ánh mắt mang theo sự khó hiểu, như hỏi tại cô bé hết câu.
“Không gì.” Cuối cùng Nguyễn Kiều Kiều gì cả, lấy khăn tay trong túi lau khóe miệng cho , : “Chúng về thôi.”
“Ừ.” Hứa Tư cầm lấy khăn tay từ tay cô bé, lau qua loa một cái nhét túi .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nguyễn Kiều Kiều cũng để ý.
Hai im lặng suốt đường về nhà.
Nguyễn Kiều Kiều chìm trong suy tư.
Nếu đó chỉ là nghi ngờ, thì bây giờ cô bé gần như thể khẳng định, tiểu phản diện tuyệt đối tiểu phản diện trong ký ức nguyên tác. Chỉ là cô bé chắc chắn rốt cuộc ?
Là trọng sinh? hứng thú với nữ chính?
Hay là —— giống như cô bé, tráo đổi linh hồn?
Cô bé bắt đầu nhớ cảnh tượng đầu tiên gặp tiểu phản diện. Hình như ngay từ lúc hai chạm mặt, thích chằm chằm cô bé, như thể mãi chán ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-280-cam-giac-quen-thuoc-3.html.]
Ban đầu ánh mắt mang theo sự dò xét, cũng chút sắc bén.
Về ánh mắt dần dần trở nên ôn hòa.
Trước cô bé nghĩ do quan hệ của họ ngày càng , giống như trong sách , sẽ tình cảm đặc biệt với ban ơn cho . giờ nghĩ , điều cũng hợp lý.
Ở nhà họ Nguyễn cô bé cũng chỉ là kẻ ăn bám, thực sự với là cô bé, mà là bà nội của nguyên chủ.
Không lý nào đối xử lạnh nhạt với tất cả nhà họ Nguyễn, chỉ với mỗi cô bé?
Chuyện rốt cuộc là vì ?
Nguyễn Kiều Kiều nghĩ mãi .
Cô bé còn nhớ từ khi gặp tiểu phản diện , dường như ít . Trước cô bé tưởng do bản tính lạnh lùng, kiệm lời, nhưng qua mấy tháng chung sống, cô bé cảm thấy một khả năng khác lớn hơn.
Đó là thể bản vốn dĩ nhiều? Chứ do tính cách lạnh lùng.
Rõ ràng gần đây ngày càng nhiều hơn, cũng ngày càng lưu loát hơn.
mà, thế cũng đúng. Dù cô bé là động vật xuyên thành , nhưng cô bé bao giờ gặp vấn đề về ngôn ngữ, ngay từ đầu năng trôi chảy như thể bẩm sinh ... Rất nhiều việc cũng thuận buồm xuôi gió...
Đường về nhà bao xa thì Nguyễn Kiều Kiều suy nghĩ bấy lâu, chỉ là nghĩ nát óc cũng dám hỏi Hứa Tư một câu.
——
Về đến nhà họ Nguyễn, vẫn về. Nguyễn Kiều Kiều múc nước, bắt Hứa Tư mau đ.á.n.h răng. Con rắn đó ở trong hang động, bẩn thế nào, thể dùng răng c.ắ.n c.h.ế.t chứ.
Hứa Tư cô bé bận rộn như con ong nhỏ, ánh mắt ôn hòa, ngoan ngoãn đ.á.n.h răng theo ý cô bé.
Nguyễn Kiều Kiều ghế đẩu nhỏ, chống cằm .