Buông tay , Nguyễn Kiều Kiều lúc mới mở miệng : “Anh Tư còn nhớ Kiều Kiều gặp ác mộng ?”
Hứa Tư gật đầu, đương nhiên nhớ, cô bé còn vì chuyện mà thèm để ý đến .
Hứa Tư chút oán trách chằm chằm cô bé.
Nguyễn Kiều Kiều cũng nghĩ đến lầm của , lấy lòng : “Không nhắc chuyện cũ nha, chấp nhận lời xin của Kiều Kiều, còn nhận hai viên kẹo của Kiều Kiều mà.”
“Không tính.”
“Thôi mà, Tư nhất.” Nguyễn Kiều Kiều nịnh nọt, tiếp tục chuyện chính: “Là thế , cái ác mộng em gặp liên quan đến một con rắn. Em mơ thấy con rắn đó vây quanh Chín, còn c.ắ.n một cái. Ác mộng đó chân thực quá! Nên em hỏi con rắn dài xem trong núi con rắn như .”
“Anh Tư, thường xuyên núi , từng thấy ?”
Hứa Tư lắc đầu.
Ánh mắt thâm sâu.
Cậu là vua muôn thú, đến những con vật đó đều dám gần, cho dù hiện tại mang xác con , nhưng linh hồn vẫn là Sói Vương.
“Vậy... Anh Tư thể tìm cơ hội lén đưa em đó xem thử ? Em thích gia đình , thích trong nhà , em họ c.h.ế.t.”
Hiện tại đây là nhà của cô bé, của nguyên chủ Nguyễn Kiều Kiều, mà là của cô bé - Mèo Béo, cô bé bảo vệ họ thật !
Hứa Tư cô bé, một lúc lâu mới gật đầu. Cậu hiện tại đủ khả năng bảo vệ cô bé, cho dù núi cũng sẽ kẻ nào dám bắt cô bé .
“Vậy chúng quyết định thế nhé. Nào, ngoéo tay nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-271-ran-dai-3.html.]
Hứa Tư đưa tay , kiên nhẫn ngoéo tay với cô bé nữa. Nguyễn Kiều Kiều lúc mới yên tâm. Xem chỉ cần tìm một ngày núi là , thời gian trong nhà đều bận rộn sửa sang nhà cửa, cơ hội chắc cũng dễ tìm thôi.
Buổi trưa, Nguyễn Lâm thị từ đầu thôn về nhà nấu cơm, thấy quả dưa hấu xuất hiện trong bếp cũng nghi ngờ gì, chỉ nghĩ là lũ khỉ mang đến. Bà nấu cơm một nửa thì nhớ ảnh chụp vẫn xem.
Trở về buồng trong đổ hết ảnh xem, cũng thấy ảnh chụp , chỉ là qua , cứ cảm thấy như thiếu thiếu cái gì. Bà ngẫm nghĩ một chút, thấy Nguyễn Kiến Quốc cầm cái cuốc qua cửa, gọi : “Kiến Quốc, chỗ thiếu ảnh chụp chung của Kiều Kiều và Tiểu Tư thế, con lấy về ?”
“Sao thể chứ, con lấy về cùng mà.” Nguyễn Kiến Quốc , đặt cái cuốc xuống xem ảnh. Xem một lượt, cũng nhíu mày lật lật : “Sao thể chứ, rõ ràng là để cùng mà.”
“Đừng lật nữa, lật nữa cũng chẳng lật bông hoa nào . Con xe tìm xem, xem rơi .”
Nguyễn Kiến Quốc gật đầu, xe ba bánh tìm, nhưng vẫn thấy.
Gọi Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư : “Kiều Kiều , ảnh là con để trong phòng ?”
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Vâng ạ.” Nguyễn Kiều Kiều : “Sao thế bố?”
“Sao chỗ thiếu mất một tấm, tấm chụp chung của con với Tiểu Tư thấy .”
“Có lẽ là con rơi đường mang về !” Nguyễn Lâm thị thấy Nguyễn Kiến Quốc trách Nguyễn Kiều Kiều, lập tức bên cạnh đẩy cái sai chỗ khác.
“...” Nguyễn Kiến Quốc.
Mẹ , con bố dượng ! Con là con trai ruột của đấy!
“Ảnh mất ạ?” Nguyễn Kiều Kiều nhón chân lên xem, một lượt, quả nhiên thấy, chút áy náy: “Con để ý, lúc con cầm rõ ràng vẫn còn mà.”
“Thôi thôi, , mai bố rửa một tấm là , dù phim vẫn còn nhiều.” Nguyễn Kiến Quốc thấy con gái cưng áy náy, lập tức đau lòng , cúi xuống ôm cô bé một cái.